Thiên lao là nhà giam mà triều đình phụ trách quản lý, tội phạm nơi đây quản lý đều là những kẻ rất đặc thù. Thiên lao của đế quốc Thiên Võ nằm trên một ngọn núi phía tây thủ đô, cả ngọn núi chính là Thiên lao. Nếu muốn cứu người khỏi Thiên lao thì còn khó hơn lên trời, gần như là không thể.
Mấy người Ngô Bình đến thiên lao, đi tới căn phòng đang giam giữ Hoàng Kế Diệu. Họ đổi quần áo của quản ngục, Ngô Bình biến thành một người đàn ông trung niên, Hỏa Hoàng Nhi biến thành một thiếu niên thanh tú. Lý Nguyên Tượng biến thành một người hơn 20 tuổi, trông rất ngốc nghếch. Hỏa Hoàng Nhi và Lý Nguyên Tượng đều đóng vai tay sai của Ngô Bình.
Ngô Bình dạo quanh thế giới kia một vòng, lấy được rất nhiều đồ ăn ngon mà thế giới này không có. Anh để các món ăn lên bàn, thưởng thức cùng hai đứa trẻ.
Đôi mắt đẹp của Hỏa Hoàng Nhi phát sáng: “Wow, nhiều đồ ăn ngon quá. Bố ơi, con chưa từng nhìn thấy những thứ này, bố mua ở đâu đấy?”
Ngô Bình: “Mấy thứ này có tiền cũng không mua được đâu, chúng đến từ một thế giới khác”.
Hỏa Hoàng Nhi nhìn anh chằm chằm: “Bố ơi, có phải bố đến một thế giới song song không?”
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Hoàng Nhi, con biết nơi đó sao?”
Hỏa Hoàng Nhi gật đầu: “Con cũng từng đến đó, nhưng không thu hoạch được nhiều như bố. Lúc đó có một kẻ muốn dùng thủ đoạn để hại chết con, con hết cách chỉ đành dùng pháp thuật cấm kỵ để đưa con của thế giới kia đến, sau đó dung hợp hai người làm một”
Ngô Bình quan sát Hỏa Hoàng Nhi, đột nhiên nhớ ra vài chuyện, cười nói: “Hóa ra con cũng là người hòa hợp, nhưng con cũng thông minh đấy, biến hai người của hai bên trở nên yếu đi, như vậy dung hợp lại càng dễ dàng hơn”.
Hỏa Hoàng Nhi cười hì hì: “Bố ơi, bố giỏi thật, nhìn cái đã phát hiện bản chất rồi”.
Lý Nguyên Tượng chẳng hiểu gì, cậu ấy hỏi: “Hoàng Nhi, vậy chị lớn hơn em rất nhiều tuổi đúng không?”
Hỏa Hoàng Nhi trợn mắt nhìn cậu ấy: “Người lớn nói chuyện thì trẻ con đừng xen vào”.
Lý Nguyên Tượng vò đầu, ba năm nay cậu ấy bị Hỏa Hoàng Nhi bắt nạt rất nhiều, thế nên không dám phản bác lại.
Ngô Bình: “Đối thủ kia của con có biết bây giờ con thế nào không?”
Hỏa Hoàng Nhi: “Chắc hắn cũng biết con chưa chết, cũng có thể cảm nhận được giờ con đã mạnh hơn. Nhưng hắn không tìm được con, vì con là người hòa hợp âm dương hợp nhất”.
Ngô Bình: “Người đó có tu vi gì?”
Hỏa Hoàng Nhi phất tay: “Không thể nói về hắn, hắn mà biết là dễ tìm ra con lắm. Bố ơi, con luyện thành Thiên Cực Kiếm Kinh là có thể giết hắn!”
Ngô Bình cười nói: “Được lắm. Vậy bố sẽ giao Thiên Cực Kiếm Kinh cho con”.
Thiên Cực Kiếm Kinh là một công pháp cấp Thiên và chỉ có một người có thể có được sức mạnh tối thượng của nó, Ngô Bình đã từ bỏ nó để Hỏa Hoàng Nhi có thể hoàn thành nguyện vọng của mình.
Hỏa Hoàng Nhi cười nói: “Bố ơi, như thế có ảnh hưởng đến tu vi của bố không?”
Ngô Bình: “Giờ bố đang đi theo con đường của Thánh Nhân, học hay không học nó cũng không quan trọng”.
Hỏa Hoàng Nhi: “Vậy con không khách sáo với bố nữa nhé, thực ra con đã sớm biết, đời này nếu con muốn mạnh hơn thì nhất định phải đi theo con đường kiếm đạo”.
Ngô Bình: “Lát nữa con hãy cho bố xem tầng 24 của Thiên Cực Kiếm Kinh lợi hại đến mức nào”.
Hỏa Hoàng Nhi cười hì hì: “Được!”
Sau khi ăn một lúc, một một luồng thần niệm đột nhiên giáng xuống, Hỏa Hoàng Nhi liền biến mất.