Chương 414
Tầng này tu luyện khá lâu, bởi vì Thần Hoàn càng nhiều thì thần hồn càng mạnh. Tác dụng của Thần Hoàn có cái là phòng ngự, có cái là tấn công, tác dụng khác nhau, độ khó tu luyện cũng khác nhau.
Tất nhiên thần hồn của mỗi một người có hạn, số lượng Thần Hoàn có hiệu lực cũng có hạn. Ví dụ như trong Kinh này ghi lại, nếu như có năm Thần Hoàn trở lên thì sẽ thuộc tư chất cấp cao. Nếu như có mười Thần Hoàn trở lên thì thuộc loại thiên tài. Trên đó còn viết, năm mươi Thần Hoàn là cực hạn, bất luận là ai cũng không thể vượt qua được năm mươi Thần Hoàn.
Muốn đúc Thần Hoàn, trước tiên phải tìm được sức mạnh thích hợp, trong trời đất này có vô số loại sức mạnh, nhưng có thể khiến Ngô Bình nhìn trúng thì chẳng nhiều chút nào.
Suy nghĩ một lúc, anh quyết định biến sức mạnh Xích Minh thành Thần Hoàn đầu tiên, tên là Thần Hoàn Xích Minh.
Sức mạnh Xích Minh trong cơ thể dần hội tụ lại, được kết hợp theo phương thức huyền diệu nào đó, hóa thành một Thần Hoàn. Trong Thần Hoàn có hàng tỉ phù văn lúc ẩn lúc hiện.
Trong Thần Hoàn này ẩn chứa sức mạnh Xích Minh, sinh ra rất nhiều thứ thần thông và pháp thuật, uy lực vô cùng lớn.
Khi Ngô Bình tạo ra Thần Hoàn Xích Minh, Tống Tử Sơn cũng chuẩn bị xong rồi, hai người đến trận vận chuyển trong thành Bạch Mã, đi đến Thiên Đãng Nguyên.
Lúc bước vào trận vận chuyển, Ngô Bình nhìn thấy Tống Tử Sơn trả ít nhất là một trăm nghìn thần tệ, anh không nhịn được mà nói: “Giá của trận vận chuyển này không hề rẻ”.
Tống Tử Sơn: “Đúng vậy. Vì thế có một số thương nhân thà đi đường xa cũng không chọn trận vận chuyển, quá đắt”.
Một lần là một trăm nghìn thần tệ, phải làm ăn lớn thế nào mới có thể gánh được phí đắt đỏ như vậy?
Thời không vặn vẹo, khi tất cả trở lại bình thường, hai người đã đến Thiên Đãng Nguyên. Ra khỏi trận vận chuyển, Ngô Bình phát hiện phía đông có một ngọn núi rất cao, cho dù đã cách mấy triệu dặm, anh vẫn có thể cảm nhận được sự hùng vĩ của ngọn núi này, anh không nhịn được mà nói: “Chú Tống, đây là núi gì? Ít nhất cũng phải cao hơn một triệu dặm nhỉ?”
Tống Tử Sơn cười nói: “Cậu Ngô, đó là núi Thiên Đãng, được mệnh danh là một trong bốn ngọn núi cao của Thần Vực Đấu Hư”.
Ra khỏi trận vận chuyển là một mảnh đất bao la rộng lớn, rất nhiều người đang mở quầy hàng ở đây, còn có người khiêng kiệu mời chào khách hàng.
Tống Tử Sơn: “Cậu Ngô, chúng ta tìm nhà trọ để ở trước đi”.
Ngô Bình: “Ừm”. Sau đó anh điều khiển độn quang, mang theo Tống Tử Sơn bay về phía trước.
Bay được khoảng vài trăm dặm, hai người họ đã vào một thành phố lớn hơn thành Bạch Mã phải mấy lần. Họ dừng ở rìa thành, Tống Tử Sơn có chút kinh ngạc với sự kỳ diệu của thuật độn mà Ngô Bình dùng, ông ta cười nói: “Cậu Ngô, đây là thành Xích Châu, chúng ta trọ ở đây đi”.
Ngô Bình thì như nào cũng được, đi theo Tống Tử Sơn vào một nhà trọ. Sau khi bố trí ổn thỏa, vừa uống mấy ngụm trà thì có người gõ cửa, gõ cửa ầm ầm, chẳng lịch sự chút nào.
Tống Tử Sơn mở cửa, một người đàn ông mặt đen, trên mặt mọc đầy râu đen, mũi giống như Trư Bát Giới, xấu xí vô cùng, hắn ta lớn giọng hỏi: “Các ngươi từ đâu đến, có chứng nhận ở trọ không?”
Hiển nhiên ông ta hiểu, mấy người này không phải đến để kiểm chứng, đơn giản chỉ là muốn chút tiền, ông ta cười nói: “Mấy vị quan gia, chúng tôi vừa mới đến, vẫn mong các vị chiếu cố”. Ông ta vừa nói vừa đưa một túi thần tệ.
Người này nhận lấy thần tệ rồi ước lượng bằng tay, lạnh lùng nói: “Chút tiền này đã muốn đuổi ta? Ngươi cho rằng ông đây chưa nhìn thấy tiền bao giờ sao?”
Nét mặt Tống Tử Sơn bỗng đông cứng lại, “Quan gia, tôi đã nể mặt ngài rồi, vẫn xin ngài thấy được rồi thì nhận lấy”. Ông ta vừa nói vừa lộ ra thẻ bài chứng minh thân phận Thần tộc của mình ở thắt lưng.
Thấy Tống Tử Sơn là Thần tộc, sắc mặt người này lập tức tối sầm lại, hắn khạc đờm, quay đầu rời đi.
Đóng cửa lại, Ngô Bình nói: “Đây rõ ràng là tới lừa tiền”.