Anh xách cổ tên đó lên rồi bay đến một nhà dân, sau đó bay vút lên cao rồi lớn tiếng nói: “Chủ của nhà này đâu, mau ra gặp tôi”.
Một tu sĩ trung niên bay lên cao, theo sau là một tốp tu sĩ, người đó tức tối nói: “Cậu là ai?”
Bụp!
Tên râu xồm lập tức bị nổ tung một nửa người rồi gào thét ngã xuống đất.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Người của ông đã chạy đến cửa hàng của tôi rồi đòi tiền, hơn nữa còn đòi lấy một nửa tiền lãi của chúng tôi. Con người tôi xưa nay không thích bắt nạt người khác, nhưng nếu có ai dám động vào tôi thì tôi sẽ không tha đâu. Bây giờ, tôi đến nhà ông thu tiền, khôn hồn nộp một nửa tiền lãi trong mấy năm gần đây của ông ra đây, không thì tôi sẽ đánh chết tất cả các người”.
Người đàn ông nổi giận nói: “Hỗn láo! Cậu biết tôi là ai không hả?”
Ngô Bình cười lạnh: “Ông là ai thì kệ ông, tôi vừa đập vỡ mai rùa của Hoàng Diệm đấy, ông nhắm mình mạnh hơn lão ta không?”
Chuyện Hoàng Diệm bị thương đã lan xa, người này vừa nghe thấy thế đã kinh hãi nói: “Là cậu…”
Uỳnh!
Một luồng khí tức khủng bố lan ra khắp xung quanh, người đàn ông trung niên kinh hồn bạt vía. Thế lực của ông ta kém hơn Hoàng Diệm nhiều, đến Hoàng Diệm còn bại trong tay chàng trai này thì sao ông ta chống lại được?
Ông ta vội nói: “Công tử, chắc chắn mọi chuyện trước đó chỉ là hiểu lầm thôi…”
Ngô Bình nổi đóa: “Hiểu lầm? Tôi thích nhất là hiểu lầm. Bây giờ, mau giao một nửa tài sản của ông ra đây”.
Người đàn ông: “Công tử, cậu làm vậy nghe không ổn cho lắm”.
Ầm!
Ngô Bình tát bay ông ta, toàn thân máu chảy.
Anh thờ ơ nói: “Ông không đồng ý cũng không sao, tôi cứ đánh ông trước rồi cho chủ mới lên thay, kiểu gì chủ mới cũng phối hợp với tôi”.
Người đàn ông trung niên này đã là người mạnh nhất trong nhà này, nghe Ngô Bình nói vậy, ông ta biết không còn nước thương lượng nữa nên đành méo mặt nói: “Được, tiểu nhân sẽ lấy ngay!”
Người này họ Ngưu, cũng khá có máu mặt ở thành Thiên Nguyên, nhưng khi gặp một cao thủ như Ngô Bình thì cũng phải bó tay và ngoan ngoãn giao nộp tiền.
Nhà họ Ngưu có nền móng rất vững, một nửa gia sản của họ tương đương với hơn ba tỷ đồng Thần Vương. Đương nhiên Ngô Bình không khách sáo mà lấy hết luôn, cuối cùng còn vơ vét hết tiền của các cửa hàng dưới danh nghĩa của họ. Số tiền anh lấy được tổng cộng là gần bốn tỷ Thần Vương.
Chuyện này đã gây kinh động cho cả thành Thiên Nguyên, ai cũng biết chủ của Diệu Đan Lâu rất khủng bố. Nhà họ Ngưu chọc giận người này và đã phải bồi thường cả nửa gia sản, nhà họ Hoàng thì đến gia chủ cũng đã bị thương nặng.
Tin đồn càng lan xa thì mọi người càng thấy đan dược của Diệu Đan Lâu đáng tin, vì thế việc kinh doanh ở đây càng phát đạt hơn.
Ngô Bình vô cùng bạn rộn, ngày nào cũng quay cuồng với lò luyện đan, cứ thế đến cả nửa tháng.
Cuối cùng thì sức nóng của cửa hàng cũng giảm xuống một chút, họ đã có hàng tích trữ, Ngô Bình không cần vất vả luyện đan hàng ngày nữa.
Thấy mọi thứ đã ổn thỏa, Ngô Bình tranh thủ luyện chế thêm ít đan dược rồi dẫn Mỹ Ngọc và Mặc Tinh về đại lục Côn Luân.
Mỹ Ngọc xa nhà đã lâu, ông bà nội thấy cô ấy thì đều rất vui, tảng đá nặng trong lòng cũng gỡ bỏ.
Ngô Bình ở nhà vài hôm rồi dẫn nhg người mình tin tưởng tiếp tục quay lại Đấu Hư Thần Vực, tiếp đó sắp xếp cho họ làm việc ở Diệu Đan Lâu.