Chương 417
Ngôn ngữ này rất cao cấp, nhiều câu chữ mà từ ngữ hiện đại không thể giải thích ý nghĩa rõ ràng được.
Đoạn đầu là giới thiệu về phiến ngọc này, bên trên có viết đây là quốc bảo của nước Vạn Thăng Tiên, nó là một cuốn bách khoa toàn thư ghi chép lại sức mạnh quốc gia cùng các cao nhân ở đủ mọi lĩnh vực. Cuốn này có tên là Vạn Thăng Thần Châu Chí.
Vạn Thăng Thần Châu Chí có bảy bộ, nội dung trên ba phiến ngọc này tương đương với ba bộ của nó. Sau khi mở ra, Ngô Bình thấy có rất nhiều nội dung bên trong.
Ba bộ mà Ngô Bình có chia thành Tiên bộ, Dị bộ và Tạp bộ. Tiên bộ nói về cảm nhận tu hành của các cao nhân, chú thuật của các công pháp, võ kỹ mà họ sáng tạo ra. Thậm chí còn có các truyền thuyết chưa có tính xác thực.
Nếu dịch bộ này sang sách hiện đại thì dù có viết cả triệu chữ cũng không diễn đạt được hết nội dung của nó.
Ngô Bình rất hoang mang, không biết nước Vạn Thăng Tiên này như thế nào, nếu họ mạnh như thế thì tại sao lại biến mất trong lịch sử.
Phiến ngọc thứ hai là Dị bộ, giới thiệu về các yêu ma quỷ quái cùng các vật và hiện tượng lạ, chữ cũng nhiều mà tranh cũng lắm.
Tạp bộ là phức tạp nhất, nội dung bên trong viết về trời đất, y thuật, bói toán, tử vi… nhưng không theo một hệ thống nào cả. Song, lại là môt sự bổ sung rất cần thiết cho truyền thừa mà Ngô Bình đã nhận được.
Truyền thừa trong miếng ngọc bội quá chung chung, phạm vi lại nhỏ. Ví dụ chỉ có y thuật, võ thuật, nhưng võ thuật chỉ xoay quanh Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, còn y thuật thì chỉ có các bài thuốc của vài cao nhân để lại.
So ra thì Vạn Thăng Thần Châu Chí này chi tiết và phức tạp hơn nhiều, nhưng nó lại bổ sung thêm những chỗ thiếu sót cho truyền thừa của Ngô Bình.
Ví dụ như võ thuật và y học, ghi chép ở đây rất phong phú. Tiên bộ có ghi chép về thuật luyện thể của Dương Mộ Bạch, đã thế còn chia thành bảy loại, mà loại nào cũng cao cấp hơn hẳn.
Tuy nhiên, nội dung ở ba phiến ngọc này quá nhiều, Ngô Bình không thể đọc xong trong một sớm một chiều được, anh chỉ đọc sơ qua để xem chúng viết về nội dung gì thôi.
Anh tập trung nghiên cứu mấy phiến ngọc nên trời sáng lúc nào cũng không hay.
Ngô Bình dụi mắt rồi vươn vai, sau đó đứng dậy đi ra ngoài.
Đường Tử Di đang tập thể dục ngoài vườn hoa, cô ấy mặc bộ đồ thể thao màu hồng, phối với giày thể thao màu trắng, dáng người đầy đặn, đường cong rõ ràng, mái tóc buộc cao sau đầu.
Nhìn thấy Ngô Bình, Đường Tử Di bỏ tai nghe xuống rồi cười nói: “Hi!”
Ngô Bình giữ cô ấy lại rồi nói: “Chạy bộ không hiệu quả đâu, tôi sẽ dạy cô vài động tác có lợi hơn chạy nhiều”.
Đường Tử Di vui vẻ nói: “Thế ạ? Vậy anh mau dạy cho em đi”.
Cô ấy nũng nịu lắc cánh tay của Ngô Bình, anh chịu không nổi nên chọn luôn một bài luyện thể trong Tiên bộ rồi dạy cho Đường Tử Di.
Thuật luyện thể sơ cấp này chỉ có một động tác, nhưng khi thực hiện lại rất phức tạp, quá trình tập phải kết hợp với cách hít thở nên khá khó.
Anh dạy Đường Tử Di cho động tác đó, cô ấy rất thông minh, lại được Ngô Bình cầm tay chỉ việc nên sau hơn chục phút, đã có thể miễn cưỡng thực hiện được.