Ngô Bình bảo: “Cô nói vậy cũng rất có lý. Khi Thiên Đạo tái cấu trúc, Thiên Đạo sẽ có khuyết điểm, có sơ hở. Khi đó, tôi có thể nhân kẽ hở ấy để Đoạt Thiên!”
Thiên chủ Thanh Tuyết đáp: “Ừ, trong nguy cơ luôn tiềm ẩn cơ hội. Nhưng đại tai hoạ nguy hiểm ở chỗ, việc tái cấu trúc của Thiên Đạo rất có thể ảnh hưởng đến tâm trí con người, một số người vốn trung thành với cậu có khả năng sẽ phản bội cậu. Người có thực lực như chúng ta có thể bị ảnh hưởng nặng nề, những chuyện này phải cân nhắc kỹ”.
Ngô Bình nói: “Không sao, gặp chuyện gì thì xử lý thôi. Thanh Tuyết, bây giờ tôi sẽ truyền Thần Tiên Kinh cho cô!”
Đợi thiên chủ Thanh Tuyết bế quan, Ngô Bình gọi Hoả Hoàng Nhi, Lý Nguyên Tượng, cùng kỳ, kỳ lân đế, chúc long, Tiểu Hoàng Long đến.
Thời gian vừa qua, Tiểu Hoàng Long luôn uống Thuần Huyết Đan, đã trải qua hai lần biến đổi, bây giờ năng lực đã đạt cấp Đại Đạo Quân và vẫn đang tăng rất nhanh.
Thực lực của cùng ký và chúc long tăng nhanh nhất, vì chúng ràng buộc với Ngô Bình, là thú bảo vệ của anh. Ngô Bình mạnh lên, tất nhiên chúng cũng mạnh lên.
Chức trách chủ yếu của bốn con thú là bảo vệ người nhà của Ngô Bình, vậy nên anh sẽ thăng cấp cho chúng bất cứ giá nào.
Năng lực của Hoả Hoàng Nhi và Lý Nguyên Tượng đã rất mạnh rồi. Dù Ngô Bình vắng mặt, cả hai vẫn có thể bảo vệ đế quốc Thiên Võ.
“Bố ơi, sao bố lại biến thành tướng mạo này?”, Hoả Hoàng Nhi cười hỏi.
Ngô Bình nói: “Giờ bố đang gặp rắc rối, không thể gặp người khác với gương mặt thật. Hoàng Nhi à, bố sẽ phong cho con làm Hoả Hoàng công chúa. Nếu Hoàng hậu có chuyện, con có thể ra tay giúp đỡ”.
Hoả Hoàng Nhi đáp: “Bố cứ yên tâm, con nghe lời bố mà”.
“Hỉ Bảo”, Ngô Bình nói với Lý Nguyên Tượng: “Sau này con sẽ là Trấn quốc vương. Nếu trong cung gặp nạn, con có thể điều binh cứu viện bất cứ lúc nào. Nếu có kẻ phản loạn, con không cần nương tay, cứ trực tiếp giết chết!”
Lý Nguyên Tượng đáp: “Bố, ai dám ức hiếp chúng ta, con sẽ tiêu diệt kẻ đó!”
Ngô Bình rất hài lòng: “Các con đều lớn rồi. Em trai, em gái cần các con bảo vệ. Sau này không được ham chơi, phải cố gắng tu hành”.
Dặn dò một hồi, anh chờ đến tối mới đến thiên lao, gặp kẻ cùng họ đã tạo phản.
Đối phương còn trẻ, trông chỉ mới mười chín, hai mươi, lúc này đang thất vọng ngồi trong nhà lao, ánh mắt thẫn thờ.
Đột nhiên cửa phòng giam mở ra. Thấy một người trạc tuổi đeo xiềng xích bước vào, anh ta sửng sốt hỏi: “Anh là ai?”
Ngô Bình khẽ thở dài: “Tôi giống anh, làm phản, bị nhốt vào đây”.
Anh ta rất khó hiểu: “Sao anh không bị giam ở phòng khác?”
Ngô Bình đáp: “Tôi nghe họ nói ngày mai hai chúng ta sẽ cùng bị chém đầu nên mới giam chung phòng”.
Đối phương lập tức sợ hãi, lặng lẽ rơi nước mắt.
Ngô Bình thở dài: “Anh bạn cũng họ Lý nhỉ?”
Anh ta gật đầu: “Tôi và Hoàng đế có cùng cụ kỵ”.
Ngô Bình nói: “Thế chúng ta giống nhau, tôi và anh ta cũng có cùng cụ kỵ. Hầy, do tôi ngu ngốc, bị người ta lợi dụng”.
Đoạn anh hỏi: “Anh tên gì?”
Anh ta đáp: “Lý Thừa n”.