Thiên soái nói: “Tốt. Bản soái lệnh cho cậu nắm quyền tả quân, phụ trách tấn công quân địch từ cánh trái. Có khoảng ba triệu tướng sĩ dưới trướng cậu. Họ đều sẽ phục tùng mệnh lệnh của cậu, dù cậu bảo họ xuống biển lửa lên núi đao, họ cũng không do dự. Vậy nên, tính mạng của ba triệu thanh niên này gắn liền với cậu. Cậu nhất định phải đối xử tử tế với họ!”
Ngô Bình đáp: “Vâng, mạt tướng đã rõ!”
Sau đó Ngô Bình được đưa đến một thời không. Trong thời không này có một đồng cỏ rộng lớn. Lúc này, ba triệu tiên binh tiên tướng đang đóng quân ở đồng cỏ, họ đều là binh lính của Ngô Bình.
“Kính chào đại tướng quân!”, các tướng đã nhận lệnh từ sớm, vừa thấy thống soái mới xuất hiện liền đồng loạt cúi chào.
Ngô Bình gật đầu: “Các vị, đại chiến đã cận kề, chúng ta hãy làm quen với nhau trước”.
Anh gặp tất cả quan tướng, nói chuyện một lúc, đoạn cao giọng bảo: “Hành quân chiến đấu, tốt nhất là có thể chấp hành pháp lệnh nghiêm minh, chỉ huy được như ý. Nhưng chúng ta chỉ mới gặp mặt nhau, cần phải luyện tập trong thời gian dài để đạt được sự ăn ý. Tiếp theo, tôi sẽ sử dụng năng lực, đưa mọi người vào thế giới tinh thần của bản tướng quân. Ở đó, mọi người sẽ phải tiến hành huấn luyện trong ba năm, thậm chí là mười năm”.
Sau khi các tướng nghe xong đều rất kinh ngạc. Có thể làm như vậy ư? Mà đại tướng quân có thể cùng lúc đưa ba triệu người vào thế giới tinh thần của mình sao?
Ngô Bình khoanh chân trong hư không, suy nghĩ vừa loé lên, ở phía sau liền xuất hiện một quầng sáng. Tinh thần của mọi người đồng loạt tiến vào quầng sáng ấy. Giây tiếp theo, họ cảm thấy trước mắt sáng lên, sau đó tiến vào một sân trường rộng lớn.
Trên sân trường, ba triệu tướng sĩ nhìn lên bầu trời cao. Ngô Bình cao đến vạn trượng, bắt đầu tiến hành huấn luyện trong ba năm cho họ. Kỹ năng chiến đấu, đội hình chiến đấu, phối hợp hành quân, vân vân. Thậm chí, Ngô Bình có thể tạo ra một đại quân Thần tộc với quy mô lớn ở phe đối diện để dùng vào việc luyện binh.
Lúc này có thể nhận ra sự lớn mạnh của Ngô Bình. Là Đại Thánh, anh có thể biến đổi đủ loại khung cảnh trong thế giới của mình, chi tiết đến mức mỗi một tướng sĩ đều cảm nhận được rất rõ. Với hình thức huấn luyện mang tính mô phỏng cao, gần với trải nghiệm thực chiến này, các tướng sĩ tiến bộ cực kỳ nhanh.
Một năm, hai năm, ba năm.
Thời hạn ba năm kết thúc, một thành phố lớn xuất hiện ở phía đối diện, được bảo vệ bởi một đại quân tám triệu Thần tộc. Ngô Bình dẫn đầu ba triệu binh lính, phát động tấn công. Các tướng sĩ đan xen trái phải, phối hợp ăn ý, đội hình chiến đấu rất đẹp, nhanh chóng chia cắt và bao vây quân địch, đánh bại từng tên một. Thánh thuật của Ngô Bình khiến họ như thể hổ mọc thêm cánh. Sau đó các tướng sĩ sử dụng pháo tiên, chiến hạm tiên cũng tiến hành những thao tác ở cấp độ hoàn hảo.
Cuối cùng, sau trận chiến khốc liệt ấy, trong đại quân tám triệu Thần tộc có hơn năm triệu người thương vong, những người còn lại đều đầu hàng hoặc chạy trốn, đại quân của Ngô Bình đã thành công chiếm được thành phố. Nhưng với tư cách là phe tấn công, phía Ngô Bình cũng tổn thất rất lớn, hơn một triệu tướng sĩ thương vong, tất cả mọi người gần như đều đạt đến cực hạn, sức lực kiệt quệ.
Nhìn thấy thành tích này, Ngô Bình khá hài lòng. Anh bảo: “Ba năm huấn luyện kết thúc. Mọi người có thể ra trận rồi”.
Giây tiếp theo, tinh thần của mọi người trở về bản thể. Tuy đã trải qua ba năm trong thế giới tinh thần, nhưng trong thực tế, họ chỉ mới trải qua nửa khắc mà thôi.
Tuy họ chỉ tiếp nhận huấn luyện trong tinh thần, nhưng nó gần như chẳng khác gì huấn luyện thực tế, khí tức và ánh mắt của tất cả tướng sĩ đã khác hẳn lúc trước, tràn ngập sát khí và tính xâm lược. Quan trọng nhất là, sau ba năm trải nghiệm trong thế giới tinh thần, các tướng sĩ đã trở nên vô cùng thân thuộc với Ngô Bình và hoàn toàn công nhận vị đại tướng quân này.
Nửa giờ sau, Ngô Bình nhận được mệnh lệnh, tất cả đại quân thẳng tiến ra chiến trường. Thế là một ánh sáng loé lên, tất cả liền đến một nơi khác. Vừa tiếp đất, Ngô Bình liền kinh ngạc. Nơi này không phải là đại lục Côn Luân, đây là đại lục Hồng Hoang mà anh thông thuộc!