Ngô Bình có thể cảm nhận được, với tốc độ này, nhiều nhất là một năm, Khuyên giới sẽ không còn tồn tại. Nhưng như vậy cũng tốt, Thiên Đạo dần dần khôi phục hoàn chỉnh, tu sĩ trong Khuyên giới có thể từ từ thích ứng với hoàn cảnh mới.
Nam Thiên Môn xuất hiện lại, đại quân Thần tộc đang tập kết biết rõ không còn hi vọng, cho nên lập tức ngừng tập kết, vô số thần quang cũng biến mất theo.
Thiên soái vô cùng vui mừng, ông ấy cười ha hả, nói: “Nam Thiên Môn, cuối cùng lại thấy ánh mặt trời rồi, tốt lắm!”
Ngô Bình: “Thiên soái, việc ta đã giúp xong, đại ấn này trả lại cho ông!”
Thiên soái cười nói: “Hoàng đế Thiên Võ, trước mắt chỉ có cậu mới có thể nắm giữ nó. Ta đã nói rõ với Đại Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn đánh giá cậu rất cao, quyết định trao quyền cai trị đại lục Hồng Hoang ở phía nam của Nam Thiên Môn cho đế quốc Thiên Võ. Nhưng mà, Đại Thiên Tôn có một yêu cầu, hi vọng cậu có thể sửa đổi tên nước thành nước Thiên Võ”.
Ngô Bình: “Ta không làm hoàng đế mà lại làm quốc vương, ngươi cảm thấy ta sẽ đồng ý?”
Thiên soái cười nói: “Đây chỉ là xưng hô với bên ngoài, bên trong, cậu vẫn là hoàng đế”.
Ngô Bình hiểu rõ, đế quốc Thiên Võ cũng giống như nước lệ thuộc của Tiên Đình, mà Tiên Đình là mẫu quốc. Thật ra anh cũng không để ý đến việc này, chỉ cần lấy được lợi ích thực tế, gọi là cái gì đều không quan trọng, dù sao anh chính là hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, không ai có thể nghi ngờ điều này.
“Được thôi, tôi đành miễn cưỡng làm theo, chấp nhận điều kiện của Đại Thiên Tôn”. Anh thản nhiên nói.
Ngô Bình: “Không còn chuyện gì khác, vậy tôi xin tạm biệt”.
Thiên soái: “Tôi tiễn bệ hạ”.
Khi Ngô Bình đi, ông ấy nói với Thanh Minh: “Tiếp tục làm Ngô Tiểu Bình đi”.
Thanh Minh: “Vâng!”
Về đến nhà, Ngô Bình dùng thân phận hoàng đế Thiên Võ xuất hiện trước mặt các thần tử, trong lúc nhất thời, toàn bộ hỗn loạn trong nước đều biến mất.
Rời nhà một khoảng thời gian, bây giờ, mỗi ngày Ngô Bình đều ở bên vợ con, mỗi ngày đều lên triều, dưới sự cai trị của anh, đế quốc Thiên Võ không ngừng phát triển.
Ngày hôm nay, đại lục Côn Luân khẽ chấn động, khu vực vốn tiếp giáp với biển cả bắt đầu kéo dài về nơi xa. Phía bắc của biên giới giáp ranh Bắc Hải cũng kéo dài thêm khoảng cách cực kỳ xa xôi, sau đó một Thiên Môn khổng lồ xuất hiện, đó chính là Nam Thiên Môn!
Mà một phần lãnh thổ vốn thuộc về nước Long và hai vùng cấm lớn trước đây đều biết mất, sau đó xuất hiện bên trong Nam Thiên Môn.
Không biết Tiên Đình dùng thủ đoạn gì, đại lục Hồng Hoang đã vỡ vụn đang ghép lại với nhau, rất nhiều mảnh vỡ lục địa lần nữa nối thành một vùng, đang hình thành một đại lục Hồng Hoang mới còn rộng lớn hơn trước đây!
Thiên soái hứa hẹn, khu vực phía nam của Thiên Nam Môn đều là địa bàn của đế quốc Thiên Võ, Ngô Bình phát hiện nơi này rất lớn. Nhưng mà, một số lục địa xa lạ nối đuôi nhau xuất hiện, mà tất nhiên, trên những lục địa này cũng tồn tại một số thế lực tu hành mạnh mẽ, thậm chí có cả quốc gia.
Lúc này Ngô Bình mới hiểu rõ, Đại Thiên Tôn giao cho anh khu vực ngoài Nam Thiên Môn cũng không phải xuất phát từ lòng tốt, mà rất có thể là muốn mượn tay anh thống nhất các thế lực ở khu vực này.
“Ầm ầm!”
Ở nơi cách phía tây của đế quốc Thiên Võ chừng mười vạn dặm bỗng có một cột ánh sáng màu vàng xông thẳng lên trời, trên cột ánh sáng đó xuất hiện một bóng người vĩ đại, khí thế phủ khắp thiên địa, dường như đang chào hỏi cũng như tuyên bố với các phe phái trên đại lục mới này rằng, hắn sẽ trở thành chúa tể của đại lục này.