Đúng lúc này, một tia sáng bay tới, Ngô Bội lập tức trở lại hình dáng Lục Triển Phong, giấu thi thể đi.
Một tu sĩ trẻ tuổi với sắc mặt trắng bệch xuất hiện, anh ta kinh ngạc nhìn Ngô Bình: “Lục Triển Phong, anh còn sống sao?”
Ngô Bình nhàn nhạt nói: “Muốn giết tôi à, anh còn chưa có bản lĩnh đó đâu”.
Lãnh Hương tức giận nói: “Tiền Huyền Tử, anh ở chỗ này làm cái gì? Anh thật sự muốn đuổi cùng giết tận sao?”
Tên tu sĩ Tiền Huyền Tử với đôi mắt lạnh lùng nhìn Lãnh Hương và nói: “Nữ đệ tử mà Tiền Huyền Tử này coi trọng chưa bao giờ tôi lại không có được. Hôm nay cô đã từ chối tôi trước mặt nhiều người như vậy, cô nghĩ rằng tôi sẽ tha cho cô sao?”
Ngô Bình: “Tiền Huyền Tử, anh nghĩ rằng tôi là không khí đấy à?”
Tiền Huyền Tử cười lạnh: “Đối với tôi, anh và xác chết không có gì khác biệt”.
Ngô Bình: “Tiền Huyền Tử, chúng ta hãy chuyển đến một nơi khác đánh nhau, anh có dám không?”
Tiền Huyền Tử khinh miệt: “Tùy anh chọn, đối với tôi thì đánh chết anh ở đâu cũng vậy”.
Ngô Bình giậm chận, bắn ra một luồng gió rồi lao về phía ngoài Huyền Chân Giáo. Tiền Huyền Tử cũng bay theo.
Lãnh Hương do dự chốc lát rồi cũng đi theo.
Họ bay một đoạn rồi đi tới một cái hồ lớn, trong hồ có một hòn đảo hoang, trên đảo cỏ mọc um tùm, không có hơi người.
Ngô Bình và Tiền Huyền Tử vừa đến thì vài giây sau Lãnh Hương cũng đến.
Tiền Huyền Tử nhìn xung quanh: “Lục Triển Phong, đây chính là khu mộ anh tự chọn cho mình đúng không?”
Ngô Bình mặt vô cảm, nói: “Giờ anh bỏ cuộc vẫn kịp”.
Tiền Huyền Tử cười lớn: “Bỏ cuộc? Anh đối với tôi cũng chỉ là con kiến, con kiến mà cũng xứng nói vậy sao?”
“Ầm ầm!”
Anh ta vung tay phải ra đòn, một quyền ảnh cực lớn xuất hiện trên không trung, xung quanh sấm vang chớp giật, đây là một phép thần thông rất lợi hại. Tiền Huyền Tử muốn đánh chết “Lục Triển Phong” ngay trước mặt Lãnh Hương.
Ngô Bình vung quyền, bàn tay lớn đó còn chưa hạ xuống thì sau lưng Tiền Huyền Tử đã xuất hiện một hố đen. Đây chính là Hủy Diệt Quyền Kinh mà Ngô Bình tu luyện, uy lực cực lớn, tất nhiên anh ta không thể chịu nổi.
“Aaaa!”
Tiền Huyền Tử kêu lên thảm thiết, cả người bị hố đen xé thành mảnh vụn, sau đó tinh thần và cơ thể hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này. Nhưng một số đồ vật trên cơ thể anh ta bị Ngô Bình lấy đi, trong đó bao gồm những thứ như thẻ bài thân phận.
Hố đen biến mất, Ngô Bình nói với Lãnh Hương rất thản nhiên: “Tôi làm thế đã coi là báo thù cho Lục Triển Phong chưa?”
Vừa nói anh vừa khôi phục dáng vẻ của mình.
Lãnh Hương sững sờ nhìn anh, nói: “Mạnh quá!”
Ngô Bình: “Những điều hôm nay nhìn thấy cô không được nói với người khác, cô có làm được không?”
Lãnh Hương vội gật đầu: “Tôi có thể biết tên của anh không?”
Ngô Bình nghĩ rồi nói: “Tôi họ Ngô”.