Chương 425
Kim Vĩnh Lợi không muốn một chút nào, nhưng chẳng thể làm khác được. Anh ta không thể chống lại lệnh của gia tộc, nếu không sẽ bị vứt bỏ và mất vị trí cùng tiền tài ngay.
Vì thế, Kim Vĩnh Lợi đành cắn răng đi tới cạnh Ngô Bình rồi cúi người xuống nói: “Anh Ngô, tôi xin lỗi vì luôn châm chọc anh, là tôi không hiểu chuyện, tôi có mắt như mù, xin anh tha lỗi cho tôi. Tôi sẽ chuyển cho anh một phần trăm cổ phần kia coi như xin lỗi”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Cổ phần thì tôi nhận, nhà anh vẫn tiếp tục làm ăn với Tiết Thái Hổ. Nhưng sau này anh không được xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Kim Vĩnh Lợi không dám nói lại một câu mà gọi ngay luật sư tới lo thủ tục giấy tờ để ký hợp đồng với Ngô Bình luôn. Cứ thế, Ngô Bình đã lấy được một phần trăm cổ phần của nhà họ Đường.
Sau khi ký kết xong, Kim Vĩnh Lợi không muốn ở lại nên bỏ đi ngay. Không ai thấy vẻ thù địch hằn rõ trong mắt anh ta.
“Ngô Bình, nhất định tao sẽ giết mày, còn cho cả nhà mày chôn cùng nữa”, Kim Vĩnh Lợi gào thét trong lòng, thù hận khiến người anh ta run lên.
Ngô Bình không để ý đến anh ta, chờ cuộc họp kết thúc, mọi người về hết, anh cũng rời đi.
Lúc này, Nhậm San San chợt đi tới rồi nhìn anh nói: “Bác sĩ Ngô, tôi muốn xin lỗi anh”.
“Hả? Xin lỗi ư?”, Ngô Bình cười nói: “Cô làm gì có lỗi với tôi à?”
Nhậm San San đáp: “Ừm, trước kia tôi không nên nghi ngờ y thuật của anh, hôm nay cũng không nên châm chọc anh, xin lỗi nhé”.
Dứt lời, cô ấy cúi người xuống.
Ngô Bình có lời khen: “Cô ngồi đi”.
Nhậm San San ngoan ngoãn ngồi đối diện với anh rồi hỏi: “Bác sĩ Ngô, lần trước anh bảo có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, để tôi không ghét đàn ông nữa đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, cô có thể chất thuần hàn, thể chất này rất kỵ phái mạnh”.
Nhậm San San vội hỏi: “Phải chữa thế nào?”
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Thật ra rất đơn giản, cô hãy trao lần đầu của mình cho người đàn ông mà cô thích, thể chất ấy tự khắc biến mất thôi”.
Nhậm San San nghệt mặt ra, Đường Tử Di ngồi cạnh đó cũng thoáng ngạc nhiên, kiểu chữa bệnh gì vậy?
Nhậm San San đỏ mặt hỏi: “Không còn cách nào khác ạ?”
Ngô Bình: “Không, chỉ có cách ấy thôi”.
Nhậm San San cau mày: “Nhưng tôi rất ghét đàn ông nên không thể tiếp xúc được”.
“Chuyện này đơn giản, cô hãy tìm người nào mà mình ưng ý rồi dẫn anh ta tới gặp tôi. Tôi sẽ có cách cho cô tạm thời không ghét anh ta nữa”, Ngô Bình cười nói: “Cô có số của tôi rồi nhỉ, cứ tìm người đi rồi gọi cho tôi”.
Nói rồi, anh đứng dậy rời đi, để một mình Nhậm San San đờ đẫn ở lại.
Rời khỏi toà nhà, Đường Minh Huy nhìn đồng hồ rồi nói: “Ngô Bình, chúng ta đi gặp một nhà sưu tầm đi”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Ai thế ạ?”
Đường Minh Huy: “Người Mỹ gốc Viêm Long, mẹ người này là chủ của tập đoàn lớn nhất nước Mỹ, còn cậu ta chuyên mảng kinh doanh các tác phẩm nghệ thuật”.