Lúc này, tên Lư Quan Phong đó bê một chiếc bình trên tay, đang nhìn anh hằm hằm, hắn ta hỏi: “Anh đến tìm Lạc tiên tử có việc gì?”
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Anh tưởng cầm một chiếc bình bể thì ngon lắm sao?”
Lư Quan Phong cười lạnh lùng: “Chiếc bình này tên là bình Thiên Địa Luyện Tiên, đủ để luyện hóa đạo tổ”.
Ngô Bình: “Luyện hóa đạo tổ thì đã sao? Trong mắt tôi nó chỉ là đồ bể”. Đó là sự thật, thực lực của anh không phải đại đạo quân bình thường có thể chống trả được.
“Muốn chết à!”. Lư Quan Phong đã sớm xem Lạc Ngưng Đan là người phụ nữ của mình, giờ người này lại gọi cô ấy là chị Lạc, hắn ta không thể nào chấp nhận được chuyện này, thế là ôm hận trong lòng, cố tình đứng ở gần đó chờ Ngô Bình xuất hiện.
Hắn ta vừa dứt lời thì bình Thiên Địa Càn Khôn bỗng phát ra một luồng sáng tím, luồng sáng phóng đến, cơ thể Ngô Bình bỗng thu nhỏ lại rồi bay về phía miệng bình, hơn nữa, càng gần miệng bình thì anh càng biến nhỏ lại.
Khi bị luồng sáng tím chiếu vào, Ngô Bình vốn muốn thoát ra nhưng sau đó lại mặc cho luồng sáng tím kéo anh vào trong bình.
Khi vào trong bình, xung quanh đều là nước nồng nặc mùi thối rửa, không khí cũng tràn ngập sương khói mùi thối rửa.
Có điều, thứ này không ảnh hưởng gì đến anh, anh bay lên, tìm kiếm trận pháp trong bình.
Lúc này, tên Lư Quan Phong đó nhốt Ngô Bình vào trong bình xong thì cười lạnh lùng, nói: “Không biết tự lượng sức”.
Sau đó, hắn ta cất chiếc bình vào rồi bay về nhà họ Lư. Chiếc bình đấy là bảo vật quý nhất của nhà họ Lư, hắn ta không thể mang theo bên mình mà nhất định phải trả về lại.
Nhà họ Lư là một thế lực lớn của hồng hoang, gia tộc có rất nhiều cao thủ, lão tổ của nhà họ Lư là cao thủ cấp đạo tổ.
Chiếc bình nhanh chóng được đặt vào trong kho báu của nhà họ Lư, kho báu là không không gian bí mật, chỉ có lão tổ nhà họ Lư mới có thể ra vào, tất cả báu vật của nhà họ Lư đều được cất ở đây.
Sau khi cất chiếc bình vào thì không gian cũng được đóng lại.
Lúc này, Ngô Bình đang tìm nơi phát ra ánh sáng tím ở bên trong, anh cảm giác luồng sáng tím đó rất kỳ lạ, không ngờ lại có thể khiến con người thu nhỏ lại, nhất định có trận pháp vô cùng thần bí bên trong.
Cuối cùng anh cũng dùng phép nhìn thấu vạn vật tìm ra được nơi giấu trận pháp. Trong trận pháp có một viên ngọc màu tím, to bằng hạt đào, ánh sáng tím là do nó phát ra.
Anh cầm viên ngọc đó lên, trận pháp liền rung chuyển, cơ thể anh lập tức biến to ra.
“Rắc rắc”.
Chiếc bình vỡ vụn, anh cũng chui ra khỏi chiếc bình, trở về lại trạng thái bình thường.
Anh nhìn ngang nhìn dọc thì phát hiện chỗ này là kho báu, khắp nơi chất đầy vật báu, dược liệu, đan dược, thậm chí còn có hơn hai trăm tỷ tiền đạo.
Mắt anh sáng lên, anh vung tay, quét hết những thứ đó vào động thiên của mình, sau đó đấm vỡ không gian, quay về tiên giới.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đang nói chuyện với Lư Quan Phong bỗng thay đổi sắc mặt, ông ta đến không gian của bảo tàng với tốc độ tia chớp nhưng lại phát hiện mọi thứ trống không, tất cả bảo vật đều không cánh mà bay.
Lúc Ngô Bình rời khỏi đại lục hồng hoang thì nghe thấy tiếng hét giận dữ từ phía nhà họ Lư truyền đến, vô cùng đau đớn. Anh nào biết, số báu vật đó là tâm huyết tích góp cả đời mới có được của lão tổ nhà họ Lư, kết quả lại mất hết, nghĩ cũng biết ông ta đau đớn đến nhường nào.