Chương 4503
Thím Chu gật đầu: “Đi đi. Tộc trưởng đã nói rồi, cậu có thể ra vào thôn bất kỳ lúc nào”.
Ngô Bình đi không bao lâu, tộc trưởng đã đưa người đến, nghe nói Ngô Bình lại lên núi, ông ta kỳ lạ nói: “Tại sao cậu ta cứ đi lên núi vậy?”
Thím Chu lúc này mới nói: “Tộc trưởng, công tử ăn sách hết cơm tôi chuẩn bị rồi”.
Tộc trưởng bị dọa giật mình: “Cái gì, ăn sạch rồi?”
Thím Chu gật đầu: “Mấy món đó, đủ cho mười mấy thanh niên trai tráng ăn một bữa cơm rồi. Ông nói xem bụng một người, sao có thể chứa được nhiều đồ ăn vậy chứ?”
Tộc trưởng như suy nghĩ gì đó, ông ta nói: “Cậu ta quay về thì bảo cậu ta đến gặp tôi”.
Đả thông được sáu kinh mạch, tốc độ và sức mạnh Ngô Bình đều tăng lên về chất, anh ở trong núi bay nhảy tung hoành, năng suất hái thuốc lại tăng cao. Lần này, anh đến nơi xa hơn, tiến vào rừng rậm nguyên sơ hái thuốc.
Thế nhưng, đi càng xa, dược liệu cũng càng nhiều, lần này anh khiêng hai bao tải về thôn.
Quay về trong thôn, mặt trời cũng đã lặn, trời vừa nhá nhem tối.
Ngô Bình bỏ thuốc xuống, sau đó lấy một vài loại bỏ vào trong thùng gỗ lớn, dặn dò thím Chu đun nước.
Thím Chu nói: “Công tử, tộc trưởng bảo cậu quay về thì đến gặp một chuyện”.
Ngô Bình cười nói: “Được. Thím Chu, thím đun nước trước đi”.
Anh đi đến chỗ ở của tộc trưởng, chỉ thấy tộc trưởng đặt bàn ăn ở trong sân viện, còn gọi thêm mấy thanh niên trai tráng đến, cười nói: “Công tử, tối nay chúng ta uống vài ly đi”.
Ngô Bình cười nói: “Được thôi. Nhưng tửu lượng tôi không tốt, mọi người đừng ép tôi quá”.
Tộc trưởng cười nói: “Công tử, đàn ông trai tráng nào lại sợ uống sau. Nào, ngồi xuống”.
Ông ta xưng hô với Ngô Bình, đổi từ “chàng trai trẻ” thành công tử, chứng tỏ trong lòng ông ta đã tôn kính với Ngô Bình hơn.
Ngô Bình ngồi xuống, tộc trưởng đích thân rót rượu cho anh, cười nói: “Chúng ta uống một ly trước”.
Một chén rượu xuống bụng, tộc trưởng quan sát sắc mặt anh, cười hỏi: “Công tử, hôm nay cậu lại lên núi?”
Ngô Bình: “Đúng vậy. Tôi hái được không ít thuốc”.
Tộc trưởng: “Tôi cũng thấy rồi. Cậu hái được không ít thảo dược”.
Ngô BÌnh biết trong lòng ông ta có nghi hoặc, bèn nói: “Tộc trưởng. Ông cũng biết, nhà tôi là gia tộc lớn ở Chương Thành, đương nhiên có vài cách tu hành, mấy thuốc tôi hái đây đều là để tu hành”.
Tộc trưởng kinh ngạc: “Xem ra là tôi đoán không sai. Cậu xuất thân từ gia tộc lớn, sao lại không hiểu về cách thức tu luyện được chứ!”
Bây giờ Ngô Bình đã đả thông sáu kinh mạch, không còn sỡ những thôn dân này nữa, thoáng chốc cũng không còn giấu chuyện tu hành nữa, anh cố ý hỏi: “Tộc trưởng, mọi người cũng biết về tu hành sao?”
Tộc trưởng thở dài: “Biết gì chứ, nếu có một người hiểu, thì chúng tôi sẽ không ở trong sơn thôn xa xôi vậy rồi, mà đã sống trong thành từ lâu rồi”.
Ngô Bình: “Hoàn toàn không biết gì sao?”
Tộc trưởng: “Chúng tôi chỉ biết một vài trình tự tu hành mà thôi. Còn về công pháp tu hành là thứ mà mấy người hạ đẳng như chúng tôi không thể biết được”.
Ngô Bình: “Vậy sao? Vậy theo những gì ông biết, tu hành có mấy cảnh giới?”
Tộc trưởng có chút ngượng ngùng: “Tôi cũng là nghe người kể chuyện trong thành nói qua, thực ra cũng không hiểu mấy. Người kể chuyện kia nhiều kinh nghiệm, vào Nam ra Bắc, chắc hẳn cũng nói không sai. Ông ta nói, tu hành có năm cảnh giới lớn, người bình thường nếu tư chất tốt một chút thì có thể tu đến cảnh giới lớn thứ nhất. Cảnh giới lớn này gọi là Linh Khu Cảnh. Tiếp nữa thì tôi nghe không rõ, chỉ biết Linh Khu Cảnh này có bảy cảnh giới nhỏ. Người phàm tu luyện đến cảnh giới nhỏ thứ nhất thì có thể dùng sức chống hổ báo, sức mạnh đầy mình”.