Chương 467
Ngô Bình đứng bên cạnh xem trò hay, nói: “Bệnh trên da các người chắc nghiêm trọng lắm nhỉ, mau đi khám đi”.
Hai người đột nhiên hiểu ra, chẳng lẽ cơn ngứa trên người họ có liên quan đến thanh niên này?
Hắc Bì tức giận nói: “Mày đã làm gì bọn tao?”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Muốn không ngứa nữa thì hãy xóa thứ đồ các người vừa chụp đi”.
Nghe thấy chuyện này thực sự liên quan đến Ngô Bình thì hai người đều thấy sống lưng lạnh toát, sao người này làm được, yêu thuật sao?
Hắc Bì lấy điện thoại ra xóa video, sau đó nói: “Tao xóa rồi đấy”.
Ngô Bình hỏi hắn: “Ai sai các người đến đây?”
Hắc Bì nhíu mày: “Thằng kia, tao khuyên mày đừng lo chuyện bao đồng, mày không lo được đâu”.
“Ồ? Sao tôi lại không lo được?”, anh lạnh nhạt hỏi.
Hắc Bì nói: “Có biết ông chủ của công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh không? Đó là ông lớn trong giới giải trí, những người từng đối đầu với ông chủ đều tan cửa nát nhà”.
Ngô Bình cũng đã từng nghe nói, ông chủ của công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh là Lục Kình Ba, thế lực lan ra cả hai giới hắc bạch, tài sản hàng chục tỷ. Ông ta quản lý vô số ngôi sao lớn, nắm trong tay mười mấy công ty điện ảnh, ba đài truyền hình, còn có một trang web đăng tải video.
Nghe đồn từng có một ngôi sao nam hạng A không muốn hợp tác với công ty ông ta, kết quả là ngày hôm sau đã bị khám xét ra mang m@ túy tại sân bay, cuối cùng bị phán tù chung thân. Nửa năm sau ngôi sao nam đó tự sát chết trong tù.
Còn có một ngôi sao nữ đã tuyên bố công khai rằng mình bị dùng quy tắc ngầm, kết quả là ngày hôm sau phát điên, bị đưa vào viên tâm thần. Mà tin tức cô gái đó công bố tất nhiên cũng mất đi giá trị.
Hơn nữa nghe nói Lục Kình Ba có mười tám bà vợ, còn có vô số gái gú bên ngoài, lúc nào cũng đầy scandal.
“Sao thế, sợ rồi à?”, Hắc Bì cười lạnh; “Sợ thì đừng chọc vào bọn này!”
Ngô Bình cười lạnh: “Về nói với Lục Kình Ba, nếu ông ta dám gây rắc rối cho Trần Lăng Sương nữa thì sẽ phải trả giá đắt đấy!”
Hai người đều sững sờ, họ nhìn Ngô Bình như nhìn kẻ điên, tên này không sợ ông ba Lục báo thù sao?
“Cút, đừng để tôi nhìn thấy các người nữa”. Anh phất tay, cơn ngứa trên người hai người lập tức biến mất.
Hai người như được đại xá, vội vàng chạy đi.
Sau khi đuổi được hai người đi, Ngô Bình quay về phòng khách. Anh nói với Trần Lăng Sương: “Lăng Sương, hai kẻ vừa rồi là do Lục Kình Ba phái tới”.
Trần Lăng Sương lạnh nhạt nói: “Tôi biết. Thực ra tôi đã muốn ra khỏi công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh từ lâu. Ngày xưa họ chủ động hủy hợp đồng, tôi cảm thấy vô cùng may mắn. Bâu giờ họ lại muốn mời tôi về, đó là điều không thể nào”.
Ngô Bình nói: “Nếu như ông ta lại gây rắc rối cho cô thì cô gọi cho tôi, tôi sẽ xử lý”.
Với mối quan hệ của anh ở Thiên Kinh thì đối phó với Lục Kình Ba chẳng phải chuyện gì khó.
Trần Lăng Sương vô cùng cảm kích, nói: “Cảm ơn. Anh là người đầu tiên tình nguyện giúp tôi”.