Liễu thần: “Nó tồn tại lâu rồi, vốn không có tên đâu. Về sau, Nhân tộc đã sinh ra các Chân Thánh nhờ đi trên con đường này nên mới đặt tên cho nó như vậy. Thật ra, nó có tên khác nhau ở các kỷ nguyên khác nhau. Ví dụ ở kỷ nguyên trước thì nó tên là Thần Ma Đế Lộ. Kỷ nguyên trước nữa thì là đường Cực Tiên. Dì và Thượng Thiên Thanh đều nghĩ con đường này do các sinh linh siêu cấp mở, mục đích của chúng là bồi dưỡng Nhân tộc chúng ta”.
Ngô Bình: “Cả ba đoạn đường này đều có người đi qua rồi ạ?”
Liễu thần: “Tiên tộc mới đi một chút trên đoạn thứ ba, còn Thần tộc thì miễn cưỡng đi hết đoạn hai”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Con đường này khó đi thế ạ? Đến Thần tộc cũng mới đi được hết đoạn hai”.
Advertisement
Liễu thần: “Kỷ nguyên này còn chưa có ai đi hết đoạn một, dì đặt niềm tin vào con đấy”.
“Con đường mà người khác đi qua rồi thì còn bí cảnh và kho báu không ạ?”
Advertisement
Liễu thần: “Có chứ, dù có đi qua bao nhiêu lần thì những thứ đó vẫn còn, phải có tài thì mới lấy được”.
Ngô Bình vuốt cằm: “Thế thì con phải đi cẩn thận mới được”.
Liễu thần: “Vào con đường ấy rồi thì sẽ là một hành trình rất dài, khéo con phải mất vài tháng hay thậm chí lâu hơn mới về được”.
Mm: “Dì Liễu, kho báu cuối cùng là gì ạ?”
Liễu thần: “Dì không biết, vì đã có ai đi đến cuối đâu. Muốn biết nó là gì thì phải dựa vào thực lực của con”.
Liễu thần để tấm bản đồ lại rồi rời khỏi đại thế giới Thượng Thanh, quay lại Thần Nông Cốc.
Tiễn Liễu thần xong, nhà họ Hà đã chuẩn bị tiệc rượu để tiếp đãi Ngô Bình.
Ăn uống xong, Ngô Bình đứng dậy ra về, vì anh vẫn còn một việc cần làm.
Không lâu sau, anh đã đến thành U Tuyền. Anh vừa đến thì Diệp Băng Hi vẫn luôn khổ tu trong sào huyệt tà ma chợt nhảy ra.
Lần trước khi Ngô Bình đến đây thì Diệp Băng Hi vẫn còn là một vũ cơ, khi đó anh thấy cô ta có khí chất cao quý, dung nhan tuyệt sắc nên đã ra tay giúp đỡ và đưa cô ta vào trong sào huyệt tà ma để tu luyện, để mai này còn trả thù kẻ thù là Thanh Nguyên Phi.
Diệp Băng Hi bây giờ đã là một cao thủ cấp Đạo Tổ, cô ta nhìn quanh một vòng rồi bái lạy Ngô Bình: “Công tử”.
Ngô Bình: “Tôi đi loanh quanh trong thành chút, cô đi tìm Thanh Nguyên Phi đi”.
Diệp Băng Hi gật đầu: “Vâng”.
Diệp Băng Hi đi trả thù, còn Ngô Bình thì đi dạo quanh thành để mua ít dược liệu. Khoảng một tiếng sau, Diệp Băng Hi đã về, còn Ngô Bình thì đang bán lại ít dược liệu cho hiệu thuốc.
“Công tử, tôi trả thù được rồi”.
Ngô Bình: “Ừ, khá lắm. Giờ tu vi của cô cũng khá cao rồi, đi đi”.
Diệp Băng Hi sững người rồi chợt quỳ xuống nói: “Công tử, Băng Hi có thể trả thù là nhờ công tử giúp đỡ, Băng Hi sẽ dùng nửa đời còn lại để báo đáp công tử”.