Tiểu Vũ ngừng khóc, đứng dậy đi đến bên cạnh Ngô Bình, ánh mắt đầy căm hận, cô ấy thấp giọng nói: “Anh Ngô, chắc bọn chúng là hung thủ!”
Ngô Bình khẽ động trong lòng: “Quái vật cấp chín?”
Tiểu Vũ: “Tòa thành này rất nhỏ, bọn chúng cao nhất chỉ là quái vật cấp tám”.
Quái vật cấp tám sao? Ngô Bình nheo mắt, Tôi Thể cấp chín, cộng thêm hấp thụ nhiều sức mạnh quái vật như vậy, anh có tự tin đấu với quái vật cấp bảy một trận. Nhưng đối phương là hai tên quái vật cấp tám, thực lực cao hơn một cấp độ, trận chiến này e rằng rất nguy hiểm!
Advertisement
Tiểu Vũ: “Anh Ngô, anh dùng tốc độ nhanh nhất bỏ chạy đi, em ở lại giữ chân bọn họ. Sau này, anh Ngô nhất định phải thay Tiểu Vũ em báo thù!”
Cô ấy hiểu rõ, hai người ở lại đây liều mạng thì ai cũng không thoát được, nhưng nếu cô ấy có thể kiềm chân chúng được một lúc, Ngô Bình sẽ có khả năng thoát khỏi nơi này.
Advertisement
Ngô Bình rất cảm động, trong thời khắc sinh tử Tiểu Vũ vẫn bảo vệ anh, thật sự rất hiếm có!
Anh khẽ cười, xoa nhẹ đầu cô ấy, nói: “Tiểu Vũ, nếu bọn chúng là hung thủ, anh Ngô sẽ thay em báo thù!”
Anh tiến lên trước hai bước, nói: “Thì ra quái vật cũng có thể nói tiếng người”.
Tên quái vật sói lông đen cười lạnh: “Các ngươi chẳng qua chỉ là đồ ăn của chúng ta mà thôi, chúng ta nắm vững ngôn ngữ của các ngươi thì có gì kỳ lạ chứ?”
Ngô Bình lại tiến trước mấy bước, nói: “Người trong thành này, đều là do mày giết?”
Tên quái vật sói lông đen khinh thường nói: “Đúng vậy. Nơi này, chỉ là đồ ăn chúng ta nuôi nhốt, lúc cần thì sẽ ăn sạch bọn chúng”.
Ngô Bình tức giận nói: “Bọn mày xem loài người là lương thực?”
“Đây chẳng phải là lẽ thường sao? Các ngươi nhỏ bé như vậy, ngoài trừ mấy tên mà các ngươi gọi là người săn quái ra, thì đám còn lại chẳng chịu nổi một đòn!”
Ngô Bình ném đao trong tay về phía bọn chúng, linh lực trong cơ thể dần dần chuyển động, anh thi triển một chiêu Kỷ Nguyên tất Sát Thuật, thoáng chốc đã tăng cao sức mạnh thân mình lên gấp mười!
Nhìn thấy Ngô Bình ném đao đi, tên quái vật sói lông đen xem thường nói: “Thế nào, không định phản kháng sao? Nhưng dù các ngươi có phản kháng hay không, ta đều sẽ ăn sạch các ngươi. Thịt ngươi đầy tinh khí, nhất định sẽ rất ngon”.
“Vậy mày cắn một miếng thử xem!”
“Rầm!”
Ngô Bình chuyển động, lao về phía quái vật sói lông đen như tia chớp, khi thân thể anh vừa va chạm với tên quái vật sói lông đen, tên quái vật sói vung mạnh tay, trực tiếp đánh bay Ngô Bình.
Thân thể Ngô Bình bay đi mấy trăm mét như viên đạn, còn va vào Tiểu Vũ, sau đó va chạm vào một toàn nhà tạo thành cái động lớn.
Tên quái vật sói lông đen cười ha ha: “Tên loài người đáng thương, ngươi còn dám ra vẻ với ai, ai cho ngươi cái gan đó vậy?”
Trong căn phòng bụi mù trời, Ngô Bình và Tiểu Vũ một lúc lâu sau vẫn chưa ra.