Sau khi tạo được một trăm nghìn Tiền đạo, thân thể Ngô Bình khôi phục lại bình thường, anh đứng dậy, tiếp tục tiến về phía trước. Lại đi lên núi một đoạn, anh nhìn thấy thác máu thứ hai, máu huyết vẫn chưa khô cạn. Cân nhắc chốc lát, tâm vũ trụ vẫn có thể hấp thụ những năng lượng này, vì thế anh bèn dừng lại, lại vươn tay vào trong máu.
Cũng giống lần trước, máu huyết xuyên vào thân thể anh. Lần này anh đã chuẩn bị đầy đủ, máu huyết chia thành hai, một phần bị Thiên Huyết giữ lại hấp thụ, phần còn lại thì tiến vào trong tâm vũ trụ.
Lần này, Thiên Huyết hấp thụ khoảng chừng một phần năm lượng máu huyết. Hiệu suất nó rất cao, vừa hấp thụ những năng lượng từ vũ trụ chính, vừa chuyển năng lượng đến từng tế bào và đạo thần. Đồng thời thực lực của Ngô Bình cũng được nâng cao với tốc độ thấy rõ.
Advertisement
Cứ như vậy, anh không ngừng tiến lên núi, hấp thụ máu huyết sinh linh dọc đường của vũ trụ chính để lại. Sau khi hấp thụ hết mười mấy thác máu, thân thể anh cũng bắt đầu phóng năng lượng ra ngoài.
Advertisement
Cuối cùng, anh đã đến đỉnh núi, trên đỉnh núi có một cái xác hình người dài nghìn mét, nó cuộn mình nằm đó, vẻ mặt vừa hoảng sợ lại tuyệt vọng. Trên người nó có một vết thương rất đáng sợ, máu chảy xuống từ vết thương, bởi vậy bên cạnh thi thể mới có một vũng máu lớn như vậy. Còn vũng máu dưới núi chắc hẳn cũng là do lúc anh ta lên núi lưu lại.
Ngô Bình bỗng di chuyển, cũng hóa thành người khổng lồ nghìn mét, anh vươn tay muốn đỡ lấy thi thể, vừa chạm vào nó, thi thể đột nhiên vỡ vụn, sau đó hóa thành một luồng sáng, lao vào biến Hỗn Độn.
Anh ngây người, cúi đầu nhìn, dưới đất có một cái túi, mở ra thì bên trong có một ít thuốc bột, một con dao găm, còn có một cuốn sổ và một cây bút.
Anh gom toàn bộ máu trên mặt đất trước, đưa vào vũ trụ nhỏ. Hiện tại thực lực của anh đã có cách để gom lấy máu, mà không còn như lúc trước, vừa tiếp xúc đã bị máu huyết bao vây.
Thu máu xong, anh lấy con dao găm ra. Con dao găm này cầm rất chắc tay, nặng tựa như cả trăm vạn ngôi sao. Nếu không phải thể chất Đạo Thần anh đang nâng cao, thì lúc này chắc cũng khó mà cầm được dao.
Nắm lấy dao găm, anh khẽ lướt đi, trước mặt bỗng xuất hiện một vết nứt vũ trụ sâu thẳm. Ngô Bình giật mình, biết rõ con dao này kinh khủng đến nhường nào!
Cất lấy dao găm, anh lại lấy ra bốn cái lọ, mỗi lọ bên trong đều có ít thuốc bột. Mở lọ xanh lục, một mùi thơm bay ra, anh khẽ ngửi, mắt bỗng sáng lên, vội vàng đóng nắp lại.
“Cái này, chắc hẳn là dược vật có chức năng tăng trưởng sinh mệnh, chỉ là còn thô sơ. Nhưng mình có thể tinh luyện được nó, dùng nó để điều chế ra đan dược phi phàm!”
Kiểm tra một thứ một lượt, anh quyết định rời khỏi biển Hỗn Độn. Anh đứng trên đỉnh núi quan sát, phát hiện cách đó không xa có một lốc xoáy năng lượng, cách anh chỉ chừng hơn trăm mét. Anh bỗng đạp mạnh, người đã bay lên vạn mét, bản thân anh cũng giật mình, phải biết rằng, lúc trước anh chỉ có thể nháy chừng trăm mét mà thôi.
Không lâu sau, anh đã đến bên dưới lốc xoáy, quan sát một lúc, đã chắc chắn lốc xoáy này có thể đưa anh rời khỏi nơi này. Vì thế anh dùng hết sức nhảy, thân thể bay lên mấy vạn mét, bay vào trong lốc xoáy.
Anh vừa đi vào, thì bỗng xoay chuyển điên đảo, đợi đến khi anh ổn định lại, hai chân đã chạm vào mặt đất.
“Huyền Bình!”