Ngô Bình: “Bác Dương, rất khó để mời một người Võ Hồn tầng sáu ra mặt à?”
Dương Thế Chân cười: “Cũng không khó, chỉ cần bác chịu đưa mỏ quặng đó cho người kia, người ta sẽ giúp bác. Tiền đề là bác còn phải tự mình làm bia đỡ đạn ở phía trước”.
Ngô Bình sờ cằm, mục đích chuyến đi này của anh là để nâng cao tu vi, dĩ nhiên càng có nhiều tài nguyên càng tốt.
Thế là anh nói: “Chuyện của bác Dương là chuyện của cháu, chuyện này cứ giao cho cháu là được”.
Advertisement
Dương Thế Chân rất vui mừng nói: “Đám người này chẳng là gì với cháu cả. Khoảng thời gian này bác sẽ cố gắng chuẩn bị mọi thứ, đến lúc đó hạ gục Tứ Anh Trại”.
Nói rồi ông ta vỗ tay, một quản gia xuất hiện. Ông ta nói: “Đi lấy hộp báu số ba của nhà họ Dương đến đây”.
Advertisement
Quản gia nói: “Vâng”.
Không lâu sau, một chiếc hộp màu vàng được khiêng đến, chiếc rương rất vuông vức, cao đến nửa mét.
Dương Thế Chân lấy một chiếc chìa khóa ra, mở liên tiếp ba ổ khóa mới có thể mở nó ra. Bên trong chiếc hộp có một tinh thạch màu xanh lam, tỏa ra khí tức kỳ lạ.
Dương Thế Chân nói: “Cháu trai, đây là một lô Địa Hồn Thạch mà tổ tiên nhà bác đã tình cờ phát hiện ra khi họ khai hoang mỏ. Giá trị của thứ này hơn hẳn nguyên tinh, rất có lợi cho việc tu luyện Võ Hồn. Cháu hãy nhận lấy nó xem như là chút hỗ trợ của bác cho cháu”.
Ngô Bình biết giá trị của Địa Hồn Thạch này rất cao, có tiền cũng không mua được, anh vội chắp tay nói cảm ơn: “Bác Dương, cái này quá quý giá, cháu không dám nhận”.
Dương Thế Chân bật cười: “Cả đời này bác cũng không có can đảm đi đánh hạ Tứ Anh Trại, bây giờ chỉ hy vọng vào cháu. Ngày nào đó bác già rồi chết đi, tất cả tài sản của gia tộc đều là của cháu”.
Ngô Bình nói: “Bác Dương nói thế làm cháu cảm thấy xa lạ đấy”.
Dương Thế Chân thở dài: “Bác chỉ có một đứa con gái, lại không có con trai, người ở các nhánh họ khác thường lợi dụng điều này để tấn công bác, nếu cháu trở thành con rể của bác, họ sẽ ngậm miệng lại hết thôi”.
Ngô Bình: “Sau khi về, cháu sẽ nói với Cha đến nói chuyện với bác”.
Dương Thế Chân cười nói: “Ừ, bác đợi đấy”.
Nói thêm vài câu nữa, Ngô Bình bèn chào tạm biệt, Dương Thế Chân bảo Dương Tư Linh tiễn anh ra đến cửa.
Dương Tư Linh đỏ mặt nói: “Anh Sở, hôm nay Cha tôi có hơi mạo muội, anh đừng để tâm”.
Ngô Bình cười nói: “Chỉ cần cô không thấy uất ức gì thì tôi không để tâm đâu”.
Dương Tư Linh cúi đầu xuống: “Anh Sở, tôi rất biết ơn anh khi anh chữa khỏi bệnh cho tôi. Hôm nay nhìn thấy dáng vẻ của anh, tôi rất thích”.
Ngô Bình nói: “Tư Linh, không lâu nữa nhà họ Sở sẽ đến để nói chuyện. Em có thời gian thì đến nhà họ Sở tìm anh nhé”.
Dương Tư Linh gật đầu: “Vâng”.
Tạm biệt Dương Tư Linh, Ngô Bình về nhà bèn lập tức đi gặp Sở Trường Canh để nói chuyện này.