Không còn cao thủ Võ Hồn Cảnh, Tứ Anh Trại rối loạn, nhanh chóng đầu hàng. Dương Thế Chân cũng không giết bao nhiêu người, chỉ giết những người năm đó có tham gia trận chiến, còn lại thì tiếp tục giữ lại, dù sao quản lý cả một mỏ quặng cũng cần rất nhiều người.
Lúc này Ngô Bình đã vào trong mỏ quặng nguyên tinh xem xét, nơi này mỗi ngày sản sinh ra lượng lớn nguyên tinh, bởi vì cách mặt đất rất xa, cần có nhân công đào từ bên trong, sau đó vác từng giỏ lên trên.
Mỏ quặng nguyên tinh này chính là gà đẻ trứng vàng, chỉ cần có nó thì có thể có được của cải không ngừng.
Lúc này, Dương Thế Chân cũng đến, ông ấy cười nó: “Cháu trai, không ngờ cháu lại dũng mãnh như vậy. Mấy chiêu bác chuẩn bị cũng chưa kịp dùng đến”.
Advertisement
Ngô Bình hỏi: “Nghe nói bác Dương có một đòn sát thủ, không biết đó là gì?”
Dương Thế Chân lấy ra một cái hộp lớn bằng bàn tay từ trong túi, bên ngoài có phù chú rất tinh xảo, ông ấy nói: “Bên trong này có ba trăm sáu mươi triệu kim châm lông bò, nhỏ đến mức mắt thường không thấy được. Một khi được mở ra thì nó sẽ tiêu diệt kẻ địch trước mặt. Nhưng nó chỉ dùng được một lần, vì vậy bác sẽ không đơn giản gì dùng đến”.
Ngô Bình: “Cũng may là chưa dùng, nếu không thì lãng phí mất rồi”.
Advertisement
Dương Thế Chân: “Mỏ quặng này, tám phần loại nhuận là phải nộp lên, hai phần còn lại, cháu một nửa, nhà họ Dương một nửa, cháu thấy được không?”
Ngô Bình rất bất ngờ: “Còn phải nộp lên một nửa?”
Dương Thế Chân: “Đó là đương nhiên. Nhà họ Dương cũng vậy, Tứ Anh Trại cũng vậy, đều là thế lực nhỏ bên dưới. Người thực sự sở hữu mỏ quặng này đều là nhà họ Lam ở trên”.
Ngô Bình: “Nhà họ Lam có cao thủ cảnh giới Võ Đạo?”
Dương Thế Chân: “Ừ, có một vị cao thủ Võ Đạo cấp hai. Võ Đạo cấp hai, chỉ một tay cũng có thể tiêu diệt cao thủ Võ Hồn cấp mười, rất mạnh”.
Ngô Bình: “Giao tám phần lợi nhuận, nhà họ Lam này ăn cũng nhiều thật”.
“Như vậy thì có là gì, có nhiều nơi, phải giao lên trên đến chín phần. Tài nguyên nhà họ Lam nắm giữ có đến hơn một nghìn. Còn có tiền thuế từ Bạch Mộc Thành, phần lớn cũng đều nộp cho nhà họ Lam”.
Ngô Bình: “Triều đình không thu thuế sao?”
Dương Thế Chân: “Nhà họ Lam có người làm quan, gia chủ nhà họ Lam chính là Châu mục nơi này, vì vậy một phần thu nhập cũng nộp lên ngân khố quốc gia”.
Ngô Bình: “Một nơi cai trị bởi cao thủ võ giả, đúng là phải dùng cách này”.
Dương Thế Chân: “Cháu trai, chuyện nơi này cứ giao cho thuộc hạ xử lý, cháu đi với Tư Linh đi, mấy ngày tới sắp thành hôn rồi, các cháu phải làm quen thêm”.
Ngô Bình: “Được”.
Lúc này, Dương Tư Linh đang chọn đồ cưới với mẹ. Thân là con gái duy nhất của nhà họ Dương, mọi người trong nhà rất cưng chiều cô ấy.
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp đi vào, trông khoảng chừng ba mươi, cô ta nhìn trong phòng đầy đồ cưới, cười nói: “Tư Linh, cháu cũng không cần chọn đâu, thích thì cứ đem đi”.
Dương Tư Linh cười nói: “Thím hai, không dùng được nhiều như vậy, chọn mấy cái là được rồi”.
Người phụ nữ này là phu nhân của chú hai Dương Tư Linh, tên Hoàng Ngọc Trinh, nhưng chú hai cô ấy đã mất năm hai mươi hai tuổi. Mười năm trước, cũng chính là sau khi chú hai mất được một năm, thì thím hai này sinh được một người con trai.
Tất cả mọi người đều biết, cha của đứa con trai đó là Dương Thế chân. Em trai chết rồi, em dâu ở với anh chồng là truyền thống nơi này. Nhưng Dương Thế Chân nhớ đến em trai mình nên nói với bên ngoài, đứa con trai này là đứa nhỏ mồ côi từ trong bụng mẹ do em trai để lại, tiếp tục kế thừa hương khói.
Chuyện này, mẹ con Dương Tư Linh đều biết rõ, nhưng cũng không để ý, trái lại đối xử với đứa bé kia rất tốt, Dương Tư Linh cũng xem cậu bé như em trai ruột.