Ngô Bình: “Ý anh là tôi cứu anh ra ngoài sao?”
Đối phương nói: “Đúng thế, thả tôi ra ngoài, tôi sẽ cho anh rất nhiều lợi ích, không giới hạn”.
Ngô Bình: “Nếu không thả anh ra, tôi cũng có thể được lợi”.
Đối phương nhíu mày: “Anh không sợ tôi giết cậu?”
Advertisement
Ngô Bình: “Tà tu, anh bảo vệ bản thân còn khó nữa thì sao giết được tôi? Những hóa thân bị tôi giết đó cũng là do anh tốn rất nhiều thời gian mới tạo ra được nhỉ?”
Tà tu cười quái dị nói: “Không giống nhé, bây giờ anh đứng đối diện tôi, tôi có cả hàng ngàn cách để giết anh”.
Advertisement
Ngô Bình nhìn chằm chằm đối phương hỏi: “Sao tính cách của anh lại dễ nóng giận thế chứ? Nếu tôi đã đến đây rồi thì anh nên cố gắng thuyết phục tôi thay vì gay gắt với tôi mới phải chứ. Anh bất lịch sự như vậy rất dễ dọa tôi chạy đấy”.
Tính cách của Tà Ma này hung tợn, rất dễ kích động, những lời Ngô Bình nói lại khiến hắn bình tĩnh lại, hắn hít sâu một hơi nói: “Này, làm sao thì anh mới chịu giúp tôi?”
Ngô Bình vung tay lên, một bàn rượu xuất hiện trước mặt anh, đây là bàn rượu anh vừa bảo Lục Thiên Tường chuẩn bị bốn mươi tám món ăn và rất nhiều rượu ngon.
Nhìn thấy thức ăn ngon, ánh mắt tà tu sáng rực. Hắn đã bị nhốt ở đây rất nhiều năm rồi, miệng đã nhạt đi rất nhiều.
Ngô Bình: “Mặc dù anh là sinh linh của vũ trụ chính, nhưng số thức ăn này cũng có thể thỏa mãn anh. Nào, chúng ta uống vài ly nhé”.
Anh vừa dứt lời, một đĩa thức ăn bay lên, hắn há miệng ra, thức ăn đổ ngược vào miệng, tà tu này lập tức nhai lấy nhai để.
Ngô Bình mỉm cười: “Vẫn chưa hỏi họ tên, danh tính của các hạ”.
Ở thế giới này vẫn chưa có người nào biết đến tên của hắn, Ngô Bình là người đầu tiên hỏi như thế.
Tà Tu: “Khưu Hóa Long”.
Ngô Bình cười nói: “Hóa ra là em Khưu”.
Đối phương tức giận nói: “Này, anh cũng dám gọi tôi là em này em nọ à”.
Ngô Bình đoan chính nói: “Bây giờ tôi cho cậu ăn, cho anh uống, còn nói chuyện với cậu cho đỡ cô đơn, tất nhiên là tôi lớn hơn rồi”.
Nghe anh nói thế, Khưu Hóa Long cũng ngậm miệng lại, hắn sống ở đây quả thật vô cùng nhàm chán, nếu không cũng sẽ không bô bô nói nhiều với Ngô Bình như vậy.
Ngô Bình nói tiếp: “Này cậu Khưu, có thể nói cho tôi biết chuyện của vũ trụ chính không? Cậu ở đó thuộc tu sĩ cấp bậc nào?”
Khưu Hóa Long: “Ở nơi đó, tôi là một tu sĩ trong thế giới phàm trần, tu vi của tôi không được xem là cao, có rất nhiều người có thể đánh bại được tôi. Nhưng tôi cũng được xem là một nhân vật có mặt mũi ở thế giới phàm trần, người bình thường không dám trêu chọc vào tôi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ: “Tức là nhìn lên trên thì không bằng ai nhưng nhìn xuống dưới thì có thừa cấp bậc”.
Khưu Hóa Long “hừ” một tiếng: “Cũng có thể hiểu như vậy”.