Thần Y Trở Lại

Chương 498

Chương 498

Trong chuyện truy tìm tung tích, Ngô Bình nói mình xếp thứ hai thì không ai dám nói xếp thứ nhất. Anh tin chắc sẽ tìm được Diệp Huyền dựa vào nhãn lực của mình.

Diệp Thiên Tông xua tay: “Sư đệ, cậu đừng tham gia”.

Ngô Bình trầm giọng nói: “Sư huynh, tin em, chắc chắn em sẽ tìm được Diệp Huyền!”

Không chờ Diệp Thiên Tông đồng ý, anh đã gọi Quảng Hải rồi đi đến địa điểm Diệp Huyền bị bắt. Đi được nửa đường, anh bắt đầu liên lệ với Hàn Bạch để nhờ hỗ trợ.

Hàn Bạch cung cấp video giám sát gần nơi xảy ra vụ việc. Đoạn video cho thấy Diệp Huyền đang lái xe đến gần công viên thì bị một chiếc xe tải tông mạnh vào bên hông.

Xe của Diệp Huyền bị lật ngã xuống đất, anh ta bị mắc kẹt trong xe, sau đó một chiếc xe đầu kéo đã kéo chiếc xe đi. Đoạn video lần theo dấu vết của chiếc xe kéo kia và hiển thị rằng nó đã lái đến vùng núi phía Bắc của Thiên Kinh. Nơi đó nhiều ngã rẽ, lượng camera giám sát lại hạn chế, rất khó tìm được chính xác hướng đi của xe đầu kéo.

Khi xe của Ngô Bình đi vào vùng núi, Quảng Hải giảm tốc độ và hỏi: “Sư thúc, như vậy có tìm được không?”

Ngô Bình nhìn chằm chằm vào mặt đường. Chiếc ô tô bị tông hỏng của Diệp Huyền đã xuất hiện tình trạng rò rỉ chất chống đông. Vậy nên suốt đường đi, anh luôn dựa vào manh mối này để lần theo dấu vết chiếc xe.

Xe lại chạy thêm mấy chục mét nữa. Ngô Bình đột nhiên bảo Quảng Hải dừng xe lại. Anh xuống xe, nhìn chất chống đông đã khô trên mặt đất, nhíu mày trầm ngâm.

Chất chống đông tích tụ ở đây, chứng tỏ xe đầu kéo đã đỗ ở đây ít nhất mười phút. Anh đưa mắt nhìn sang một bên, đó là một con mương bỏ hoang rất sâu, bên kia mương là rừng núi hoang sơ, gai chằng chịt.

Anh phát hiện có mấy sợi quần áo rất mảnh trên gai, hơn nữa còn hơi tách ra hai bên. Điều này chứng minh từng có người đi qua nơi này để lên núi.

Ngô Bình nói với Quảng Hải: “Báo cho sư phụ anh đến đây. Anh đừng đi, cứ ở đây chờ họ”.

Quảng Hải vội hỏi: “Sư thúc à, Diệp Huyền từng đến nơi này ư?”

Ngô Bình gật đầu: Rất có khả năng ở gần núi. Tôi sẽ lên đó xem thử. Anh đừng đi lung tung”.

Dứt lời, anh không chờ Quảng Hải hỏi tiếp thì đã nhảy xuống mương, đi lên núi.

Đi được một đoạn thì xuất hiện một con đường núi do người ta mới mở. Xem ra đám người này cố tình không phá hỏng khu vực lối vào để tránh thu hút sự chú ý của người khác.

Sau khi đi bộ thêm bốn, năm trăm mét dọc theo đường núi, anh lại trèo qua một triền núi rồi đi xuống, tiến vào một thung lũng. Theo dấu chân, anh phát hiện đám người nọ đã đi về phía Đông dọc theo thung lũng.

Anh lập tức trở nên cẩn trọng hơn. Vì lờ mờ cảm nhận được gần đây có người, nên anh cố gắng lợi dụng cỏ cây và sỏi đá để che chắn, chậm rãi rảo bước về phía Đông.

Mới đi được mười mấy mét, tai anh khẽ cử động, bèn nhìn về phía tảng đá cách đó vài chục mét. Có hai người đang rúc mình sau tảng đá. Vì sợ bị muỗi đốt, họ đều mặc quần áo chống muỗi.

Nhưng đang là mùa hè, nhiệt độ trên núi rất cao, hai người này đều đổ mồ hôi nhễ nhại, một người còn đang than thở: “Thời tiết quái quỷ này vừa oi vừa nóng, sợ là không mưa”.

Bình Luận (0)
Comment