Chương 507
Thế nhưng chưa được bao lâu thì Diệp Huyền đã kêu oai oái vì có vài động tác quá khó, phải kéo giãn gân cốt mà quá trình kéo giãn này đương nhiên là đau thấu trời.
Ngô Bình mặc kệ Diệp Huyền kêu than, vẫn bắt anh ta luyện hết lần này đến lần khác, đến tận khi anh hài lòng mới thôi.
Sau khi dạy xong mấy động tác, Ngô Bình bảo Diệp Huyền tiếp tục luyện tập còn mình thì về nhà.
Lúc đó là hơn mười giờ đêm, Ngô Mi đã đi ngủ còn Trương Lệ thì đang xem TV.
Thấy con trai về, Trương Lệ vui mừng khôn xiết, lập tức đi nấu vài món ngon cho anh.
Hoàng Tử Cường và Cương Tử cũng tới gặp anh. Hoàng Tử Cường hiện tại tu vi đã tiến bộ nhiều, đã luyện thành cương khí. Đó hoàn toàn là nhờ có phương pháp hít thở mà Ngô Bình chỉ dạy, phương pháp đó giúp cải tạo cơ thể. Nếu không thì Hoàng Tử Cường e rằng cả đời cũng không đạt được tới tu vi như hiện tại.
“Tử Cường, ở nhà có chuyện gì không?”, Ngô Bình hỏi.
Hoàng Tử Cường gật đầu đáp: “Cậu chủ, mọi việc đều bình thường. Đúng rồi, biệt thự xây trên đất nhà cũ đã bắt đầu khởi công, mai cậu đi xem xem”.
“Ồ, nhanh vậy sao?”, Ngô Bình hơi ngạc nhiên.
Hoàng Tử Cường định nói gì đó nhưng rồi lại ngập ngừng, thế nhưng sau cùng vẫn quyết định nói ra: “Cậu chủ, còn một việc nữa tôi nghĩ cần báo lại. Hình như Ngô Mi có người yêu rồi”.
Ngô Bình sững người: “Tiểu Mi có người yêu sao? Không thể nào!”
Hoàng Tử Cường mở điện thoại, tìm một tấm ảnh rồi đưa cho Ngô Bình xem. Trong bức ảnh, Ngô Mi và một anh chàng rất điển trai trông vô cùng tình cảm.
Ngô Bình sầm mặt lại, hỏi: “Tên nhãi này học trường nào vậy? Anh đã điều tra chưa?”
Hoàng Tử Cường: “Đã điều tra rồi, cậu ta tên Dương Kiệt, là học sinh thuộc top năm ở trường. Bố của Dương Kiệt là thương nhân giàu có ở huyện, tài sản phải lên tới mấy trăm triệu tệ. Mẹ là cán bộ nhà nước, cũng có chút quyền lực”.
Ngô Bình nghiến răng kèn kẹt, hỏi: “Ngô Mi và cậu ta quen nhau từ lúc nào?”
Hoàng Tử Cường: “Tôi có điều tra thông tin từ bạn học cô bé. Hai đứa quen nhau chưa lâu, cùng lắm là một tuần. Đúng rồi, ban đầu Dương Kiệt định đi nước ngoài du học nhưng giờ lại không đi nữa”.
“Là vì Ngô Mi sao?”, Ngô Bình hỏi.
Hoàng Tử Cường gật đầu: “Đúng vậy, hình như cậu ta còn cãi nhau với bố mẹ vì chuyện đó, đã ba ngày chưa về nhà rồi, cứ ở dịt ký túc xá của trường”.
Ngô Bình thở dài, chuyện tình yêu tuổi mới lớn này anh cũng không tiện can thiệp quá sâu. Nhưng Ngô Mi còn nhỏ, yêu đương sớm như vậy có ảnh hưởng tiêu cực đến cả hai bên.
Đúng lúc này, Trương Lệ gọi Ngô Bình vào ăn cơm, anh vội vã hỏi: “Mẹ, mẹ có biết chuyện Tiểu Mi có người yêu không?”
Trương Lệ cười đáp: “Đương nhiên là biết rồi, cậu bé đó không tồi, rất đẹp trai”.
Ngô Bình hạn hán lời, hồi anh mới lên cấp ba có yêu đương, phụ huynh phát hiện liền cho anh ăn mấy roi. Vậy mà sao Ngô Mi lại bình an vô sự vậy?
“Mẹ, Ngô Mi vẫn còn nhỏ. Mẹ phải quản chứ không thể mặc kệ nó được”, anh bắt đầu xúi giục Trương Lệ ra tay quản giáo Ngô Mi.
Trương Lệ vẻ mặt vô cùng khó hiểu, đáp: “Tiểu Bình, tư tưởng của con lạc hậu quá vậy. Thanh niên mà, nếu không yêu đương vài lần thì cuộc sống vô vị biết bao”.