Tiểu Minh: “Đừng nói là linh vực Vô Giới nhé?”
Bàn Nguyên: “Nó chứ ai!”
Tiểu Minh: “Nếu đưa Ngô Bình đến đó thì ngươi sẽ tiêu hao rất nhiều sức mạnh, đã thế còn gặp rất nhiều nguy hiểm nữa”.
Bàn Nguyên: “Chúng ta không có cảm giác thì sợ gì mấy cái nguy hiểm ấy?”
Tiểu Minh: “Cũng đúng”.
Ngô Bình chưa kịp hỏi đó là nơi thế nào thì đã được đưa đến một thời không khác rồi, quanh người anh anh các tia sáng ngũ sắc, một luồng sức ép cực lớn khiến anh không thở nổi và cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Advertisement
Bàn Nguyên như biết nỗi nghi hoặc trong anh nên nói: “Đây là ranh giới giữa vũ trụ phụ và vũ trụ chính, vì thế cậu cũng có thể hấp thu được sức mạnh của vũ trụ chính tại đây. Nếu linh thần của cậu có thể trưởng thành ở đây thì sau này thành tựu của cậu sẽ rất phi thường”.
Ngô Bình hít sâu một hơi rồi nói: “Cảm ơn Bàn Nguyên”.
Sức lời, linh thần của anh bay lên cao rồi xuất hiện trong tia sáng ngũ sắc. Linh thần vừa ra ngoài thì đã có rất nhiều sức mạnh ở xung quanh xúm tới. Bị chúng tấn công, Ngô Bình vô cùng đau đớn, cảm giác như chết đi chết lại cả vạn lần.
Bàn Nguyên: “Tuy đau nhưng rất có lợi, cố chịu đi sẽ có nhiều lợi ích”.
Vì thế Ngô Bình cắn răng quyết không thu linh thần cề, sức mạnh quanh linh thần ngày càng nhiều, dần dà sấm sét cũng tới, ban đầu chỉ bé như con rắn, sau đó to như cánh tay.
Đoàng!
Cuối cùng, một tia sét giáng xuống linh thần của Ngô Bình, linh thần vặn vẹo như sắp tan biến, Ngô Bình cũng đau đến mức sắp chết đến nơi cho đến khi Bàn Nguyên gọi anh dậy.
Ngô Bình vô cùng hào hứng: “Ngô Bình, cậu đã chịu được sức mạnh sấm sét của vũ trụ chính, siêu quá!”
Ngô Bình khép hờ mắt: “Thế đã được chưa?”
Bàn Nguyên: “Giờ cậu đi được rồi, nhưng nếu cậu có thể chờ thêm một lát thì sức mạnh của vũ trụ phụ và chính sẽ mở. Khi ấy, sẽ có rất nhiều sức mạnh của vũ trụ chính tiến vào linh thần của cậu. Như vậy thì cậu sẽ có nhiều lợi ích hơn cả bây giờ”.
Ngô Bình chỉ muốn chửi thề: “Bàn Nguyên, có phải ngươi muốn ép ta chết không?”
Bàn Nguyên: “Tôi chỉ nói vậy thôi, tuỳ cậu chọn sao thì chọn”.
Ngô Bình híp mắt lại lẩm bẩm: “Giờ ta chỉ là ý thức hư ảo thôi nên sống hay chết cũng thế, thôi liều vậy, thành công rồi thì sẽ có nhiều cơ hội đến vũ trụ chính hơn”.
Dứt lời, anh nhắm mắt lại rồi chờ sức mạnh xuất hiện.
Không biết chờ bao lâu sau thì có một tiên quang cửu sắc bay từ xa tới, nó nhanh chóng xuyên qua linh thần của Ngô Bình, sau đó tiến vào vô vàn các vũ trụ phụ.