Chương 515
Người đàn ông đầu đinh ngoái lại nhìn Ngô Bình, sau đó lập tức biến sắc mặt. Vì Ngô Bình cho ông ta một cảm giác cao thâm khó lường, khiến ông ta không dám lại gần.
Ông ta hít sâu một hơi rồi cúi gập người với anh: “Không biết tông sư tới, tôi thất lễ rồi!”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Khéo nói đấy, anh bạn tên gì nhỉ?”
Người đàn ông thấy Ngô Bình có vẻ dễ tính thì thở phào một hơi rồi vội đáp: “Tôi là Ngô Hữu Tuyền, truyền nhân đời thứ 24 của Mai Hoa Chưởng”.
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình”.
Ngô Hữu Tuyền: “Ra là tông sư Ngô, vinh hạnh!”
Không cần nghĩ thì Ngô Hữu Tuyền cũng biết chính Ngô Bình đã ra tay với Bì Dương. Gã nổi giận rồi lạnh giọng mắng: “Thằng mắt mù này, đến tông sư cảnh giới Thần mà mày cũng đam động vào à? Nếu tông sư mà không nhẹ tay thì mày chết từ tám đời rồi đấy”.
Gã cởi trói cho Bì Dương rồi nói: “Thằng khốn này, mau dập đầu xin lỗi tông sư đi. Tông sư có tha cho mày hay không là phụ thuộc vào tâm trạng của cậu ấy”.
Bì Dương sợ hết hồn, Ngô Hữu Tuyền là người mà hắn rất kính trong, trong ấn tướng của hắn, Ngô Hữu Tuyền luôn như một vị thần. Nhưng một người tài giỏi như vậy lại phải khúm núm với Ngô Bình, rốt cuộc anh đáng sợ đến mức nào.
Trời ơi! Sao hắn lại chọc vào một nhân vật đáng gờm vậy chứ, chán sống rồi hay sao?
Bì Dương cố nhịn cơn ngứa ngay rồi quỳ xuống, khóc lóc nói: “Tông sư Ngô, tôi xin lỗi. Sáng nay là tôi sai, tôi đi nhanh quá nên đụng trúng ông ngoại anh, tôi sai rồi, xin anh tha thứ cho tôi”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Anh là dân xã hội cơ mà, sao lại quỳ trước mặt tôi? Mau đứng dậy đi”.
Bì Dương giơ tay lên vả hai cái thật mạnh vào mặt, ngay sau đó mặt hắn đã sưng vù: “Tông sư Ngô, tôi sai rồi, tôi là đồ cặn bã chứ không phải người, xin anh tha cho tôi, tôi nhất định sẽ thay đổi”.
Ngô Bình cười lớn nói: “Anh có thay đổi hay không thì liên quan gì đến tôi?”
Bì Dương đần mặt ra rồi dùng ánh mắt thảm thiết nhìn Ngô Hữu Tuyền. Ngô Hữu Tuyền ho khan một tiếng rồi chắp tay với Ngô Bình: “Tông sư Ngô, hồi nhỏ Bì Dương có đi theo tôi học võ, nhưng tư chất của nó kém quá nên không học được, thành ra bây giờ tính tình hơi ngang ngược. Thật ra, nó không phải người xấu đâu, chỉ tại bốc đồng quá thôi. Nếu cậu thấy nó chưa đủ thành ý thì để tôi bắt nó đến nhà xin lỗi ông ngoại cậu. Mong cậu tha cho nó lần này để nó làm lại cuộc đời”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Chẳng mấy khi gặp được người học võ ở cùng quê, coi như tôi nể mặt anh vậy”.
Ngô Hữu Tuyền mừng rỡ nói: “Cảm ơn tông sư”.
Sau đó, gã lại đá cho Bì Dương thêm phát nữa: “Thằng này, mau cảm ơn tông sư đi”.
“Cảm ơn tông sư, cảm ơn tông sư”, Bì Dương vội nói.
Ngô Bình vung tay rồi vỗ vào lưng Bì Dương để lấy kim châm cứu ra, đồng thời giải ám thủ cho hắn rồi nói: “Học võ cần có đức, có tài mà không có đức thì vứt!”
Ngô Hữu Tuyền thở dài nói: “Là tôi dạy dỗ không nghiêm, để tông sư chê cười rồi”.
Bì Dương cảm thấy người mình nhẹ bẫng rồi liên tục cảm ơn Ngô Bình.
Ngô Bình: “Được rồi, tôi không làm phiền mấy người nữa, chào”.