Chương 519
Khuất Hành Nghĩa: “Sáng nay có người nhìn thấy ông ta lên núi, còn đeo một cái ba lô to tướng, không biết đựng thứ gì bên trong”.
“Sao người báo cảnh sát lại biết ông ta là Vương Quyết?”, Ngô Bình thấy rất lạ.
Khuất Hành Nghĩa: “Vương Quyết có nhiều nét riêng, hai tay ngắn hơn hẳn người bình thường, người báo cảnh sát về nhà lên mạng tra xong thì nhận ra ông ta ngay”.
“Ông ta đang ở vị trí nào?”, Ngô Bình hỏi.
Khuất Hành Nghĩa: “Chúng tôi đã chia quân đi tìm thì một tiếng trước, có ba người bị ông ta giết ở sườn núi, còn bảy người đã bị thương nặng. Bọn họ đều có súng, mà vẫn bị tên kia phi đao hạ gục”.
Ngô Bình: “Phi đao không có tiếng động, lại bí mật, với cao thủ mà nói thì nó lợi hại hơn súng nhiều”.
Khuất Hành Nghĩa thở dài: “Đại đội trưởng của chúng tôi bị bắn trúng tim rồi tử vong tại chỗ! Trong bảy người bị thương thì có ba người là cấp dưới của tôi”.
Ngô Bình: “Tại sao Vương Quyết lại lên núi?”
Khuất Hành Nghĩa lắc đầu: “Tôi không rõ, cậu Ngô, lát nữa các cậu phải cẩn thận, tên kia phi đao vừa nhanh vừa chuẩn”.
Ngô Bình: “Tự tôi có tính toán, à người bị thương sao rồi?”
Khuất Hành Nghĩa: “Đã được đưa đến bệnh viện rồi”.
Ngay sau đó, có một chiếc xe đi tới, người bước xuống là phó chủ tịch huyện La Duy Khang. Ông ấy nhìn thấy Ngô Bình thì mỉm cười bước tới ngay: “Cậu Ngô!”
Ngô Bình gật đầu: “Phó chủ tịch cũng tới ạ?”
La Duy Khang nghiêm túc nói: “Có ba cảnh sát chết, bảy người bị thương nặng nên tôi không ngồi yên được, phải đến xem thế nào. Giờ tình hình sao rồi?”
Ngô Bình: “Tôi đang bảo họ rút quân, lát tôi sẽ đích thân lên núi tìm người”.
La Duy Khang vội nói: “Cậu Ngô, không được, như thế nguy hiểm lắm”.
Khuất Hành Nghĩa nói: “Phó chủ tịch, cậu Ngô là cao thủ võ lâm, nhất định sẽ bắt được Vương Quyết”.
La Duy Khang yên tâm nói: “Thế thì tốt”.
Họ nói chuyện thêm vài câu thì lại có một chiếc xe khác đi đến, ba nam một nữ bước xuống xe, trang bị đầy đủ khắp người, sau đó bước thẳng tới chỗ Ngô Bình rồi lễ phép nói: “Đội trưởng!”
Sau đó, cô gái tóc ngắn đã đưa một tập hồ sơ cho Ngô Bình.
Anh mở ra xem thì thấy là giấy cấp phép cho hành động lần này, ngoài ra còn có thân phận cho anh, đó là đội trưởng tổ hành động đặc biệt, còn người kia là thành viên của đội.
Anh gật đầu nói: “Mọi người chuẩn bị đi, mười phút nữa lên núi”.
Mấy người đó đưa mắt nhìn nhau, cô gái nói: “Đội trưởng, tôi là Chu Vũ. Sếp bảo chúng tôi phải đảm bảo an toàn cho anh”.
Ba người còn lại cũng tự giới thiệu, họ là Nghiêm Gia Câu, Chu Tiểu Lang và Quan Bộ Vân.
Ngô Bình nhìn họ một lượt, thấy tu vi của cả bốn đều khá, hai người cảnh giới Khí, hai người cảnh giới Lực thì gật đầu: “Tốt!”
Bốn người lấy cả đống trang thiết bị trên xe xuống, có súng trường, dao găm, lựu đạn, nói chung đều là vũ khí hạng nặng.