Chương 535
Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “La Tử Thông, cậu nghĩ nhiều rồi. Chẳng qua tôi nghe nói bạn cũ đang họp lớp ở đây nên ghé thăm thôi, nhân tiện gặp mặt cô giáo Bạch Băng”.
La Tử Thông cười khẩy: “Tên của bạn gái tôi mà để loại người ở đáy xã hội như cậu muốn gọi thì gọi à? Cút ra ngoài!”
Có hai vệ sĩ cường tráng đi đến phía sau Ngô Bình và đang nhìn anh bằng ánh mắt bất thiện.
Thôi Hưng Khải vội cười xoà: “Sếp La à, mọi người đều là bạn học mà, vui vẻ sẽ tốt hơn…”
La Tử Thông đanh mặt: “Tôi cho phép cậu lên tiếng chưa, Thôi Hưng Khải? Công trình của tôi, cậu còn muốn nhận hay không hả?”
Thôi Hưng Khải biến sắc, cuống cuồng nói: “Sếp La đừng giận, tôi không có ý gì khác…”
La Tử Thông mới phát triển một dự án bất động sản và cần một đội sửa sang lắp đặt, cả công trình có thể đạt doanh thu ít nhất cả chục triệu, lợi nhuận về tay ít nhất ba triệu. Tháng trước Thôi Hưng Khải đã liên hệ với La Tử Thông, mong rằng có thể lấy được dự án lắp đặt này, mà La Tử Thông cũng đã đồng ý bằng miệng.
“Thế ý cậu là gì?”, La Tử Thông lạnh lùng nói, đoạn chỉ vào Ngô Bình, “Đi, tẩn thằng oắt này cho tôi. Đánh xong, tôi sẽ cho cậu nhận thầu lắp đặt một nửa khu bất động sản”.
Thôi Hưng Khải ngẩn ra, hết nhìn La Tử Thông lại nhìn Ngô Bình, tâm trạng đang rất giằng xé. Một nửa khu bất động sản, tức là tiền công trình đến năm, sáu triệu, và khoản lợi nhuận nhỏ hai triệu.
Nhưng bảo Thôi Hưng Khải ra tay với Ngô Bình thì anh ấy không làm được. Không chỉ vì quan hệ giữa hai người rất tốt, mà hơn hết là vì anh ấy là người có giới hạn của mình.
Nhìn thấy Thôi Hưng Khải im lặng, La Tử Thông bèn cười khẩy, nhìn sang một cậu bạn ở cách đó không xa: “Bao Đồng Sinh, cậu cũng làm công trình nhỉ?”
Bao Đồng Sinh cao một mét tám lăm, rất cường tráng, từ thời cha chú đã làm nhận thầu công trình, gia đình khá giả. Anh ta vừa nghe câu này thì mắt đã sáng rực, cười nói: “Sếp La cứ giao cho tôi!”
Anh ta cười khẩy, vừa đi về phía Ngô Bình vừa xoa mũi nói: “Tôi bảo này, Ngô Bình, hôm nay chúng ta đừng làm xấu mặt nhau. Cậu tự đi, tôi sẽ không động đến cậu”.
Ngô Bình nhìn Bao Đồng Sinh, thờ ơ đáp: “Tôi cũng muốn biết cậu sẽ động đến tôi bằng cách nào”.
Bao Đồng Sinh sa sầm mặt. Sau khi tốt nghiệp cấp ba, anh ta đã đi lính, từng học chiến đấu, bèn giơ tay lên ấn vai Ngô Bình hòng hạ gục anh.
Nhưng anh ta vừa đưa tay ra thì đột nhiên thấy đầu óc quay cuồng, trước mặt bất ngờ xuất hiện vực sâu thăm thẳm. Anh ta hoảng sợ hét lên “Mẹ ơi”, vội vã nhảy lùi về sau, toàn thân toát đầy mồ hôi lạnh.
Đây chính là thần ý mà Ngô Bình tu luyện. Trong cự ly gần, thần ý của anh có thể tấn công ý thức của đối phương, khiến họ nảy sinh ảo giác.
La Tử Thông cả giận: “Bao Đồng Sinh, cậu đang làm cái quái gì vậy hả? Diễn trò à?”
Vẻ mặt của Bao Đồng Sinh hệt như gặp ma vậy. Kinh ngạc nhìn Ngô Bình, anh ta hỏi: “Cậu vừa làm gì?”
Ngô Bình phớt lờ anh ta, chỉ đi đến an ủi Thôi Hưng Khải đang rầu rĩ, cười bảo: “Chỉ là công trình thôi mà, mình có thể giới thiệu cho cậu”.
Thôi Hưng Khải ngây người: “Cậu có thể giới thiệu ư, Ngô Bình?”
Dạo trước Thôi Hưng Khải làm công trình bị chơi xấu, ông chủ chạy trốn, khiến anh ấy nợ hơn hai triệu. Bây giờ anh ấy đang rất phiền não.