Nam Cung Lệnh Nghi cũng không khách sáo nữa: “Được. Cảm ơn sư đệ”.
Sau đó Ngô Bình đến phòng vận chuyển, dùng gói hàng ban nãy để gói đồ và gửi lại. Lúc này anh mới biết muốn gửi vật phẩm đi phải trả một khoản phí rất lớn, ví dụ như lần này, để gửi đan dược đi, anh đã mất ba nghìn tiền Tiên.
Chẳng bao lâu sau, Nam Cung Lệnh Nghi đã viết trên truyền thư rằng cô ấy nhận được hàng rồi.
Sau khi luyện đan suốt đêm, Ngô Bình khá mệt nên đã trở về nghỉ ngơi. Anh ngủ suốt nửa ngày, đến lúc mở mắt đã quá nửa đêm.
Anh lẩm bẩm: “Còn năm ngày nữa mới đến hội đan Cửu Dương, chi bằng về Thái Chân Môn một chuyến trước đã”.
Thế là anh nói một tiếng với Hồ Linh Tông rồi rời khỏi Cửu Dương Cảnh, trở về Thái Chân Môn. Lần sau đến đây, anh sẽ không cần đi con đường này nữa, có thể dùng pháp khí mà Ngạo Thế Đan Tông cho anh để trực tiếp mở một con đường vào Cửu Dương Cảnh.
Advertisement
Ra khỏi Cửu Dương Cảnh, anh liên lạc với Liễu Tam Tương trước. Liễu Tam Tương thuê một căn nhà ở gần đây, ngày nào cũng ở nhà, hiếm khi ra ngoài.
Gặp lại Ngô Bình, đôi mắt Liễu Tam Tương sáng rỡ: “Công tử đã bước vào Bí Anh cảnh rồi ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Ông Liễu, chuyện chúng ta tái sinh đã có thông tin gì chưa?”
Liễu Tam Tương khẽ gật: “Về cơ bản đã xong xuôi rồi. Tôi sẽ tìm cơ hội đưa công tử đi xem thân phận của chúng ta sau khi tái sinh”.
Ngô Bình bảo: “Ừ, chờ xử lý xong mọi việc, tôi đúng là phải đi xem thử”.
Liễu Tam Tương lấy ra một ít thức ăn đã nấu chín, hâm nóng một bình rượu rồi nói: “Công tử, tôi cần thương lượng chuyện này với cậu”.
Ngô Bình uống một hơi cạn sạch rượu: “Chuyện gì vậy?”
Liễu Tam Tương đáp: “Tôi có một đứa con gái, năm nay hai mươi mốt tuổi rồi, xinh đẹp như hoa vậy. Ngay cả con bé cũng không biết thân phận của chính mình, sinh ra trong một gia đình nghèo khó. Có điều con bé rất cố gắng, thi đỗ vào một trường đại học tốt nhất ở thế tục. Hiện nay con bé vẫn đang đi học, có điều gần đây nó gặp phải một chút rắc rối”.
Ngô Bình nói: “Ông Liễu, khá đấy nhé, từng tuổi này mà vẫn còn một cô con gái đôi mươi”.
Liễu Tam Tương khẽ thở dài: “Đó là một mối tình của tôi ở thế tục, không ngờ lại khai hoa kết quả, có đứa con gái này”.
Ngô Bình hỏi: “Ông muốn tôi làm gì?”
Liễu Tam Tương đáp: “Tôi mong lần sau công tử trở về vũ trụ chính, có thể giúp con gái tôi cải thiện cuộc sống, thuận tiện chữa bệnh giúp mẹ con bé. Nếu còn không chữa trị nữa, e rằng bà ấy khó qua khỏi năm nay”.
Ngô Bình gật đầu: “Chuyện này đơn giản thôi, cứ giao cho tôi. Đến lúc ấy, ông cho tôi biết tên và địa chỉ của con gái ông là được”.
Liễu Tam Tương cười nói: “Cảm ơn công tử nhiều lắm! Lần này công tử ngưng tụ bí anh, khi đến vũ trụ chính sẽ cảm thấy tốt hơn rất nhiều, tu vi không còn bị áp chế quá nhiều nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Ông Liễu, trước đó ông bảo tu vi hiện tại của tôi càng cao, hiệu quả sau khi tái sinh sẽ càng tốt. Vậy ông cảm thấy tôi nên tu luyện đến bước nào mới phù hợp?”
Liễu Tam Tương đáp: “Trung kỳ cảnh giới Thần Thông là tốt nhất. Những giai đoạn sau liên quan đến trật tự Đại Đạo, tốt nhất là nên tu luyện nghiêm chỉnh ở vũ trụ chính”.
Ngô Bình gật đầu: “Trước lúc đó, tôi sẽ đưa toàn bộ người nhà và bạn bè tôi đến Đại Ngũ Hành Giới, như vậy tôi cũng dễ gặp mặt họ hơn”.