Cậu thiếu niên: "Còn nữa, ở mỗi vòng đấu, người thua cuộc phải trả một tỷ đồng Tiên. Ngô đan sư là một đan sư Tử Đình, chắc chắn trên người cũng có món tiền nhỏ này phải không?"
Vẻ mặt của Ngô Bình vẫn không thay đổi, anh nói: "Chà, một tỷ tất nhiên không phải là vấn đề. Chỉ là, một tỷ là số tiền không đáng nhắc tới, hay là cược năm tỷ đi".
Cậu thiếu niên cau mày, vốn dĩ cậu ta muốn nhân cơ hội kiếm chút tiền, nhưng Ngô Bình không những không lùi bước mà còn chủ động tăng thêm số tiền.
Cậu ta nhìn Ngô Bình: "Ngô đan sư, anh có chắc là anh muốn đặt cược năm tỷ đồng Tiên không?”
Ngô Bình: "Tôi chäc chẳn. Nếu cậu không dám, bây giờ vẫn còn chưa quá muộn để rời đi".
Cậu thanh niên cười phá lên: "Nói về luyện đan, Trương Minh Đan này chưa bao giờ thua bất cứ ail"
"Tốt. Cậu là người khiêu chiến, vậy cậu hãy đưa ra thử thách đầu tiên đi", Ngô Bình rất tự tin.
Trương Minh Đan lấy từ trong ngực áo ra một công thức luyện đan, búng nhẹ một cái, công thức luyện đan bay vào tay Ngô Bình.
Anh nhìn thoáng qua, phát hiện viên đan dược này là đan dược cấp chín, tên là Hóa Thần Đan! Hóa Thần Đan là đan
dược mà tu sĩ cảnh giới Thần Thông uống trước khi đột phá, có thể tăng gấp đôi tỷ lệ thành công!
Loại đan dược này rất khó luyện chế, dù sao bản thân Ngô Bình cũng không phải tu sĩ cảnh giới Thần Thông.
Cậu thiếu niên cười hỏi: "Ngô đan sư có thể luyện chế nó không?"
Ngô Bình bình thản đáp: "Việc này có gì khó đâu".
Cậu thiếu niên gật đầu: "Tốt. Tôi có hai lô dược liệu ở đây, anh có thể chọn một trong số chúng".
Không chỉ cung cấp đơn thuốc, mà còn cung cấp dược liệu, đây chính là sự khôn ngoan của cậu thiếu niên. Nếu Ngô Bình lấy ra một loại đan dược rất khó luyện chế, anh ta sẽ phải cung cấp gấp đôi liều lượng dược liệu. Nếu không thì chỉ có thể chọn các loại đan dược khác. Như vậy chẳng khác nào hạn chế phạm vi lựa chọn đan dược, phần nào gây bất lợi cho Ngô Bình.
Ngô Bình tùy ý lấy một lô dược liệu, hai người cùng nhau đi đến một nơi rộng rãi để công khai luyện đan.
Việc luyện đan công khai và so sánh phẩm chất của đan dược gọi là đấu đan! Mỗi phiên của đại hội Cửu Dương đều sẽ có các đan sư đấu đan. Nhưng những đan sư đã đạt tới trình độ của Ngô Bình và Trương Minh Đan thường không tham gia đấu đan, vì vậy một khi họ đấu đan thì chắc chản sẽ gây chấn động.
Quả nhiên, chỉ trong vài phút, số người trên núi đông gấp mấy lần, đại sảnh bị mọi người bao vây vòng trong vòng ngoài đến con kiến cũng không lọt qua được.
Minh Thiên, Viên Định Trí và những người khác cũng đến cổ vũ Ngô Bình.
Ngô Bình đang chuẩn bị cho cuộc đấu đan, anh gọi Hồ Tông Linh và nói: "Bên ngoài sẽ có rất nhiều người đặt cược. vào hai chúng tôi, vòng nào ông cũng hãy cược tôi thẳng".
Hồ Tông Linh gật đầu ngay: "Công tử muốn cược bao nhiêu?"
Ngô Bình: "Tôi sẽ đưa cho ông năm mươi tỷ".
Anh không có nhiều tiền như vậy, vẫn còn thiếu một ít nên phải vay Minh Thiên và Viên Định Trí, sau đó anh giao năm mươi tỷ đồng Tiên cho Hồ Tông Linh.