Chưa đến nửa tiếng sau, bí thần của anh đã ổn định ở cảnh giới Âm Dương. Sau đó, anh lại ngồi xếp băng thêm nửa tiếng. Lúc này, anh cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình bắt đầu co sự thay đổi diệu kỳ. Bí thuật, bí lực mà anh tu luyện bắt đầu chuyển hoá thành năng lượng cao hơn, đó là Thần Thông!
Cảnh giới đầu tiên của Thần Thông là Động Pháp. Cảnh giới này sẽ dung hợp bí lực mà anh tu luyện trước đó với trật tự của tự nhiên, từ đó tu luyện ra pháp thuật thật sự.
So với bí thuật thì pháp thuật có uy lực mạnh hơn, hạn mức cũng cao hơn. Nhưng pháp thuật chỉ là một bước chuyển tiếp, cuối cùng vẫn phải luyện nó thành thần thông, vì thế mới có câu pháp thuật và thần thông không thể tách rời.
Cảnh giới Động Pháp là một giai đoạn đặt nên móng, pháp thuất nắm được càng nhiều thì pháp lực càng mạnh. Chờ khi đến cảnh giới Chân Pháp, người có pháp lực càng mạnh thì tài năng càng nhiều.
Cùng là tu sĩ cảnh giới Chân Pháp nhưng sẽ có thực lực cách xa nhau, đương nhiên điều này cũng liên quan đến bí thần của mỗi người. Có người không có bí thần nên khi thi triển pháp lực cũng bình thường, người có bí thần thì sẽ có pháp lực khá mạnh. Nhưng Ngô Bình đã có bí thần chí tôn nên anh có thể thi triển pháp lực vô hạn, vì thế anh có thể tu luyện nhiều pháp thuật hơn, gần như không gì là không thể.
Song, pháp thuật và thần thông trên đời được chia thành các cấp như cấp thấp, cấp trung, cấp cao, cấp thánh và cấp. thiên. Tu sĩ trong thiên hạ bị hạn chế tiềm lực nên hầu hết chỉ †u luyện được pháp thuật cấp thấp, chỉ có một phần một nghìn người tu luyện được pháp thuật cấp trung. Còn pháp. thuật cấp cao thì cần có bí thần thì mới tu luyện được. Cấp. thánh và cấp thiên thì khỏi phải bàn, thường chỉ ai có thượng bí thần và bí thần truyền kỳ mới có thể tu luyện.
Loáng cái, Ngô Bình đã tiến vào cảnh giới Động Pháp.
“Xem ra mình phải tới động Thái Chân một chuyến để xem không gian thứ tám có bảo bối hay công pháp nào để tu luyện không”.
Sau khi đột phá, Ngô Bình đi đến cửa hàng thì thấy hôm nay khách không đông như hôm qua. Tuy nhiên vẫn có không ít người, đan dược được bán rất nhanh. Vì thế, anh lại nhanh chóng đi vào luyện chế và nhân bản đan dược.
Khác với hôm qua là Đào Như Tuyết đã cho người dán hai thông báo. Một cái viết thông tin thu mua dược liệu, một cái ghi nhận đặt hàng đan dược. Ai muốn đặt hàng thì cần cung cấp dược liệu, ngoài ra hiện tại cửa hàng chỉ nhận đơn đan dược trên cấp 11.
Tình hình buổi chiều khá hơn một chút, nhờ kiến nghị của Đào Như Tuyết mà cửa hàng bắt đầu hạn chế đan dược bán ra, mỗi loại đều có một hạn mức cụ thể mỗi ngày.
Đến tối, tuy mức tiêu thụ kém hôm qua, nhưng vẫn đạt một nghìn tỷ tiền Tiên, vì hôm nay họ lại bán được hai viên Cự Thần Đan.
Lúc tính sổ sách, Đào Như Tuyết đưa một đơn đặt hàng cho Ngô Bình rồi nói: “Hôm nay cửa hàng nhận được đơn này, dược liệu đã có nên anh cứ làm luôn thôi”.
Ngô Bình nhìn qua thì thấy có 13 loại đan dược, trong đó khó nhất là đan dược đứng thứ 19 trên bảng Linh Đan, còn dễ nhất là một viên đan dược cấp 11.
“Toàn đan dược khó luyện chế đấy, mình sẽ thu phí thế nào?”
Đào Như Tuyết: “Họ chỉ lấy một viên đan dược thôi và trả giá bằng một nửa giá ngoài thị trường, số đan dược còn lại sẽ thuộc về chúng ta”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Như thế cũng hợp lý”.
Đường Tử Di: “Huyền Bình, mấy ngày tới, anh phải giúp bọn em tăng tu vi, không ra ngoài em thấy lo lắm”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì à?”
Một hầu gái nói: “Lão gia, chiều này phu nhân ra ngoài mua đồ đã bị một công tử áo vàng trêu chọc, may mà người mình kịp báo danh là người của đan đường Lý Thị, không thì không biết đã có chuyện gì rồi”.
Ngô Bình sa sầm mặt nói: “Biết đó là ai không?”
Cô hầu gái: “Không ạ, nhưng nô tì nghe người xung quanh gọi đó là Lưu công tử, chắc là con hộ giàu có nào đó ở đây”.
Ngô Bình: “Lát anh sẽ đến hỏi thăm Lưu phủ”.