Chương 555
Hắn nếm thử một ngụm rồi cười nói: “Rượu này đúng là thật 100%, nó mà là giả thì tôi ăn luôn cái ly này”.
Hứa Hạo Nhất nghĩ hắn đang nhắm vào mình, liền nói: “Nếu không phải chuyên gia thử nếm rượu thì e là không thể phân biệt được đâu”.
Trương Bửu Phong đặt ly rượu xuống, nói: “Ngại quá, tôi chính là chuyên gia thử nếm rượu đấy. Anh có thể tra tên của tôi trên trang web Hội các chuyên gia thử nếm rượu vang”.
Hứa Hạo Nhất ngẩn ra, gã thách thức nhầm người rồi! Gã thấy bẽ mặt không chịu nổi!
Ngô Bình rất tò mò: “Không phải cậu đi lính à, sao giờ lại thành chuyên gia thử nếm rượu vang rồi?”
Trương Bửu Phong lạnh nhạt nói: “Đi lính năm thứ ba thì tôi đổi ngành, giúp bạn quản lý một công ty nhập khẩu rượu. Vì thường xuyên gặp phải rượu giả nên tôi quyết tâm thi để làm chuyên gia thử nếm rượu vang. Nụ vị giác của tôi nhạy cảm hơn người thường, hơn nữa ký ức vị giác cũng rất tốt, còn học nhanh nữa. Lần trước trong cuộc thi thử nếm rượu toàn quốc, tôi đã đạt giải Nhì đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Còn quản lý hẳn một công ty, giỏi thật đấy. Nào, tôi kính cậu một ly”.
Uống xong, anh nói với Tần Nhược Vũ: “Nhược Vũ, nghe nói em định bán nhà đi, em không định về đây nữa à?”
Tần Nhược Vũ khẽ thở dài: “Việc kinh doanh của công ty nhà em gặp khó khăn, đang thiếu hụt mấy chục triệu tệ tiền vốn. Nhà em có bảy tám căn nhà, bố em định bán mấy căn đi”.
Ngô Bình nói: “Hóa ra là thế. Em bảo đi gặp Ngô Hữu Tuyền, định kêu gọi vốn từ Ngô Hữu Dung à?”
Tần Nhược Vũ rất kinh ngạc: “Anh Bình, anh biết Ngô Hữu Dung à?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không quen, nhưng anh lại quen Ngô Hữu Tuyền. Em định kêu gọi bao nhiêu tiền vốn?”
Tần Nhược Vũ nói: “Một trăm triệu tệ, nhà em tình nguyện nhường 10% cổ phần”.
“Nhà em kinh doanh gì vậy?”, anh hỏi.
“Làm xuất khẩu quần áo ấy mà, vốn là nguồn vốn không có vấn đề gì, nhưng một khách hàng lớn bên nước ngoài đột nhiên tuyên bố phá sản, bỏ hết tất cả lô hàng trị giá mấy trăm triệu tệ. Nhà em phải vay mượn khắp nơi, vẫn thiếu một trăm triệu tệ”.
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Để anh giúp em nghĩ cách, không cần đi gặp Ngô Hữu Tuyền đâu”.
Mắt Tần Nhược Vũ sáng lên: “Anh Bình, anh có thể giúp em sao?”
Ngô Bình cười nói: “Anh có quen một đại gia, lát nữa anh sẽ giới thiệu cho em”.
Hai chai rượu trắng chẳng đủ để mọi người uống, chẳng mấy chốc chai thứ hai đã hết sạch. Ngô Bình liền gọi điện bảo Diệp Huyền đưa thêm đến.
Diệp Huyền đang ngồi đối diện Dương Thiên Tông nghe dạy bảo. Anh ta đang nghe đến phát chán thì Ngô Bình gọi đến bảo đưa rượu, anh ta lập tức nói: “Ông nội, sư thúc tổ gọi con, con phải qua đó”.
Diệp Thiên Tông còn chưa kịp hỏi kỹ thì anh ta đã lao ra ngoài, còn mang theo cả hai két rượu, sau đó phi xe đến quán cơm.
Huyện này không lớn, từ Đông Hồ đến quán cơm chỉ đi xe chưa đến mười phút.
Lúc này Hứa Hạo Nhất nghe thấy Ngô Bình nói có thể giúp Tần Nhược Vũ thì không khỏi cười lạnh: “Tôi nói này anh bạn, bây giờ nhà họ Tần đang ở tình thế nước sôi lửa bỏng, thiếu hụt một trăm triệu tệ tiền vốn, mấy chai rượu không thể giải quyết được đâu”.