Tên kia bắt đầu do dự, nhưng gã không cam tâm khi phải giao nộp hết đồ tích luỹ trong nhiều năm qua. Dẫu sao, gã cũng chuẩn bị rời khỏi đây rồi, nhưng nếu không giao nộp cho. Ngô Bình thì khả năng cao gã sẽ bị giết.
Trong lúc gã đang đắn đo, Ngô Bình lạnh giọng nói: “Cho anh ba giây, ba, hai, một!”
Dứt lời, anh tung một quyền ra, các tu sĩ kết thành đại trận đã bị đánh bay. Sau đó, Ngô Bình phóng kiếm khí trong Kiếm Hồ ra để giết tên kia.
“Xin tha mạng...”
Nhưng đã muộn, gã vừa lấy nhẫn của mình ra thì các đường kiếm đã kéo tới rồi chém gã ra thành nhiều mảnh.
Ngô Bình đi tới gần nhặt chiếc nhãn lên xem, quả nhiên bên trong có nhiều đồ hơn tên áo xanh.
Anh hài lòng hỏi tên áo xanh: “Các người đã lĩnh ngộ được truyền thừa của cung điện chưa?”
Tên kia cười trừ: “Truyền thừa đó khó lầm, tôi đã khổ tu cả trăm năm mà chỉ được vài phần”.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên: “Cả trăm năm rồi mà mới lĩnh ngộ được vài phần ư? Người lĩnh ngộ được nhiều nhất ở đây là ai?”
Tu sĩ áo xanh: “Người nhiều nhất cũng lĩnh ngộ được. năm, sáu phần thôi”.
Ngô Bình: “Chưa từng có ai lĩnh ngộ được hết à?”
Tu sĩ áo xanh läc đầu: “Với thực lực của chúng ta thì lĩnh ngộ hết truyền thừa của Đạo Tôn là chuyện không thể. Lĩnh ngộ được bảy phần thôi đã là thiên kiêu tuyệt thế rồi. Lịch sử từng ghi nhận, người lĩnh ngộ được nhiều nhất cũng chỉ bảy, tám phần thôi”.
Ngô Bình không khỏi thấy tò mò, rốt cuộc là truyền thừa kiểu gì mà bao năm qua chưa từng có ai lĩnh ngộ trọn vẹn được.
Anh đi về phía cung điện, anh vừa xuất hiện thì mọi người đều tránh xa. Anh đã giết tên cướp mạnh nhất ở đây, chứng tỏ thực lực rất mạnh, vì thế không ai dám dây vào anh.
Ngô Bình vào trong thì thấy có một bức vẽ dài hoạ một tu sĩ thanh niên đang thực lực các động tác gì đó, có tổng cộng 360 bức như vây.
Nhìn thấy chúng, Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu. Các bức tranh như chồng chéo lên nhau, sau đó tổ hợp thành một chuỗi các động tác được thực hiện liên tục rất chậm nhưng vẫn rất khó hiểu.
Nếu Ngô Bình chỉ là một thiêu kiêu bình thường, chưa từng có kinh nghiệm gì ở vũ trụ phụ thì bây giờ anh cũng khó mà nhìn thấu được ý nghĩa của các động tác này.
Chính vì anh đã có nhiều trải nghiệm phong phú nên có thể nhìn ra các động tác này để cho thần anh tu luyện.
Điều kỳ lạ là cách tu luyện này có điểm tương đồng với các cảnh giới của Vĩnh Thần mà anh từng tu luyện ở vùng đất Vĩnh Hãng.
Vũ trụ phụ là hình chiếu vạn vật của vũ trụ chính, cảnh giới Vĩnh Thần mà Ngô Bình tu luyện có lẽ là hình chiếu của một vị đại năng nào đó thuộc vũ trụ chính, may thế nào anh lại tu luyện được.
Khi ấy, Ngô Bình đang gặp Đại Thánh Kiếp, anh đã tu luyện cảnh giới Vĩnh Thần ở vùng đất Vĩnh Hằng. Cảnh giới này gồm Chân Hồn, Tử Phủ, Thiên Môn, Hồn Biến, Chí Thần và Bất Diệt.
Đương nhiên không phải tất cả các cảnh giới nhỏ ấy đều thích hợp với Ngô Bình của bây giờ, dẫu sao ở thời không khác nhau thì trật tự cũng khác.
Sau một hồi nghiên cứu, Ngô Bình thấy có Chân Hồn, Thiên Môn và Hồn Biến là có thể dùng được. Nhưng phải đảo. lộn trật tự thì anh mới có thể tiếp nhận được truyền thừa ở đây.
“Muốn lĩnh ngộ được thì phải đột phá cảnh giới Thần Anh đã”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Hiện giờ, anh thử cách tu luyện của Hồn Biến trước, thần hồn trong pháp thai bắt đầu lột xác lần đầu. Sức mạnh khiến nó lột xác chính là sức mạnh ẩn chứa trong cơ thể của Ngô Bình, bao gồm cả hình xăm Đại Ma Thần mà anh vừa xăm.
Luồn sức mạnh của Đại Ma Thần tiến vào pháp thai để giúp nó lột xác.
Quá trình này không dài, nhưng rất đau đớn, Ngô Bình phải nghiến răng chịu đau. Khoảng hơn ba tiếng sau, lần lột xác thứ nhất đã xong, đây là thần hồn nhất biến.
Sau đó, anh mượn sức mạnh của sao trời để bắt đầu lần lột xác thứ hai.
Cuối cùng, anh dựa vào sức mạnh của trật tự mà mĩnh lĩnh ngộ được để tiến hành lột xác lần ba.
Khi xưa, thần hồn của anh đã lột xác mười lần, nhưng giờ chỉ còn lại ba thôi. Lần lột xác thứ ba kết thúc, thân hồn trong pháp thai của Ngô Bình đã mạnh mẽ hơn, một sức mạnh bức người tuôn ra. Pháp thai vỡ, một thần anh được bao bọc bởi ánh sáng đã lao ra khỏi người Ngô Bình rồi lơ lửng trên đại điện. Hình dáng của nó giống hệt như Ngô Bình.
'Thần anh của người bình thường chỉ cao hơn bí thần cũ một đến hai lần, vì căn bản của thần anh là bí thần.