Ngô Bình giơ tay phải lên rồi dùng chưởng đỡ cú đấm của tên kia, anh lập tức tứm được nắm đấm của gã, tay còn lại anh tung một cú đấm tạo ra rất nhiều ảo ảnh cùng tấn công tu sĩ kia.
Bụp, bụp!
Đây là một tỏng các thuật Thân Áo mà Ngô Bình tu luyện, nó có tên là Bách Quyền Loạn Tinh. Anh chỉ dùng một đòn đã đánh cho cao thủ tầng thứ hai Đạo cảnh kia ra bã, chết tươi.
Tên còn lại ở tầng thứ nhất Đạo cảnh biên sắc mặt rồi lao vút lên cao định bỏ chạy, nhưng đã bị Ngô Bình đuổi theo rồi tung một chưởng vào lưng, sau đó cũng chết ngay.
Ba trong năm tu sĩ Đạo cảnh đã bị giết, hai người còn lại thấy không ổn nên hét lên, cả đoàn quân của Ma Môn lập tức rút lui.
Ngô Bình định đuổi theo tiếp, nhưng Nguyệt Đông Thăng nói: “Tiểu Ngô, đừng đuổi nữa. Có bài học lần này rồi thì chắc chăn chúng không dám tấn công Nguyệt Thị trong một thời gian ngắn đâu”.
Những binh sĩ ra sức chống trả địch lần lượt đi tới bái kiến Nguyệt Đông Thăng, ông ta nói ọi người giỏi lắm, đánh bại Ma Môn và lập công lớn rồi, tôi sẽ trọng thưởng cho từng người. Các đệ tử chẳng may bỏ mạng, người nhà sẽ được nhận đề bù thích đáng”.
Lúc này, một tốp nhân vật đầu não của Nguyệt Thị đang tập trung ở địa bàn của mình. Họ đều hẹn nhau không cử binh đi giúp Nguyệt Đông Thăng, nếu không có họ hỗ trợ thì Nguyệt Đông Thăng không thể chống đỡ trước sự tấn công của Ma Môn được. Lần này, chẳng những ông ta để mất pháo đài, mà còn gây tổn hại nhiều thành viên của Nguyệt Thị.
Đến lúc đó, họ có thể khởi binh đến hỏi tội, sau đó ép Nguyệt Đông Thăng từ chức rồi đưa Nguyệt Thánh Phi lên.
Một trưởng tộc của chỉ phụ thuộc Nguyệt Thị cười nói: “Thánh Phi, chờ Nguyệt Đông Thăng về, ông hãy vặn hỏi đầu tiên. Khi đó, chúng tôi sẽ hùa theo, để tôi xem ông ta còn mặt mũi nào tiếp tục ngồi ghế trưởng tộc nữa không”.
Nguyệt Thánh Phi là một người đàn ông trung niên anh tuấn, ông ta cười nói: “Cảm ơn các vị đã coi trọng Thánh Phi tôi, sau này khi việc thành công, nhất định tôi sẽ hậu tạ! Trong năm năm, mọi người sẽ không cần nộp phí lên trên, cứ giữ lại mà tiêu sài”.
Mọi người nghe xong thì đều vui vẻ, vì trước đó Nguyệt Đông Thăng kiểm soát các chỉ phụ cùng trưởng tộc rất chặt, ai cũng phải nộp một nửa thu nhập mỗi năm. Giờ Nguyệt Thánh Phi làm vậy, họ vui còn không kịp.
Cả đám đang tưởng tượng đến viễn cảnh tương lai tươi đẹp thì chợt có tiếng chuông vang lên bên ngoài. Nghe thấy tiếng chuông ấy, Nguyệt Thánh Phi cau mày nói: “Đây là tín hiệu triệu trưởng tộc triệu tập tất cả mọi người đến họp, lẽ nào Nguyệt Đông Thăng lại bại trận nhanh như vậy? Mau, chúng ta đi xem thôi”.
Tất cả gia chủ của chỉ phụ và các tộc lão đều đi tới đại điện của Nguyệt Thị.
Lúc này, Nguyệt Đông Thăng vầ Ngô Bình, còn có Nguyệt Thanh Ảnh và những người trung thành với ông ta đều đang ở đây.
Chờ mọi người đến đủ, Nguyệt Đông Thăng nói: “Các vị, ban nãy Ma Môn đột nhiên tấn công biên giới, tôi và các đệ tử đã liều mạng chống đỡ. Qua trận khổ chiến, chúng ta đã giết được ba tu sĩ Đạo cảnh và chém chết 19 tu sĩ Thần Thông”.
Nghe thấy thế, mọi người ở phe của Nguyệt Đông Thăng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, sau đó không ngừng reo hò. Ngược lại, người bên phía Nguyệt Thánh Phi thì đều có vẻ kinh hoàng cùng thất vọng.
Nguyệt Thánh Phi không nhịn được nói: “Với thực lực của ông mà có thể giết được ba cao thủ của Ma Môn ư?”
Nguyệt Đông Thăng thờ ơ nói: “Một mình tôi thì đương nhiên là không, may mà có Tiểu Ngô ra mặt giúp đỡ, nói rồi, ông ta vỗ vai Ngô Bình.
Nói đến đây, Nguyệt Đông Thăng chợt sầm mặt nói: “Ma Môn xâm nhập, chuông cảnh báo đã vang nhưng lại có người không chịu xuất binh, mà trơ mắt nhìn người của gia tộc mình bị giết. Những người như vậy còn đủ tư cách ở trong Nguyệt Thị nữa không?”
Nguyệt Thánh Phi cau mày nói: “Nguyệt Đông Thăng, ông nói thế là có ý gì?”
Nguyệt Đông Thăng nhìn chăm chăm vào Nguyệt Thánh Phi rồi lạnh giọng nói: “Người bảo họ ám binh bất động chính là ông đấy!"