Ngô Bình giải thích: “Thần Môn cũng có nhiều loại, trong đó Thần Môn mạnh nhất có thể nối liền với duy độ cao nhất nên được gọi là Thần Môn chí tôn!”
Nguyệt Thanh Ảnh: “Em biết Thần Môn được chia từ nhất phẩm đến thập phẩm, cấp chí tôn này chắc hẳn là trên cấp nhất phẩm. Ngày xưa bố em mở Thần Môn là cấp tứ phẩm”.
Ở Tiên Giới Nguyên Sử, vài trăm năm mới có một tu sĩ mở được Thần Môn nhị phẩm, vì thế Thần Môn tứ phẩm đã là rất giỏi rồi. Nếu là Thần Môn nhất phẩm thì phải chờ cả nghìn năm mới có. Còn Thần Môn chí tôn mà Ngô Bình nói thì chưa từng xuất hiện, mà chỉ có trong truyền thuyết thôi.
Hai người về đến nhà thì Ngô Bình chính thức giới thiệu Nguyệt Thanh Ảnh với bố mẹ mình.
Nguyệt Thanh Ảnh ở lại một đêm tại nhà của Ngô Bình, ngày hôm sau thì theo anh đến Thiên Nguyên để tìm Hà Tử Trần.
Thiên Nguyên cũng là một vùng phúc địa ở Tiên Giới Nguyên Sử giống Thần Châu, nhưng quy mô lại lớn hơn Thần Châu một chút.
Khi còn các Thiên Nguyên hơn một nghìn dặm thì Ngô Bình nhìn thấy có một tốp cao thủ đeo khăn che mặt màu đen đứng vây quanh một cô thiếu nữ. Tuy cô gái này còn nhỏ, nhưng tu vi không thấp, tay trái cầm một mảnh vải đỏ quấn quanh người để chống lại các đòn tấn công. Tay phải của cô ấy thì cầm một thanh đoản đao thi thoảng lại bẳn ra những đường đao säc lạnh, ép cho những người tấn công cô ấy phải lùi lại.
Nhưng những người che mặt phối hợp với nhau rất nhịp. nhàng, họ dần thu nhỏ được phạm vi. Cô gái đỡ được bên này thì hở bên kia nên dần trở nên yếu thế, loáng cái đã bị đâm trúng vào một bên vai. Đòn tấn công này không nhẹ, cô ấy lập tức ngã xuống.
Thấy cô gái sắp phải chết thảm, một bóng người đáp xuống rồi bế cô ấy lao vút lên cao, sau đó biến mất.
Đám người che mặt ngẩn ra, họ định đuổi theo nhưng rõ ràng không kịp, sau đó họ tức đến mức vừa giậm chân vừa chửi bới.
Người ra tay đương nhiên là Ngô Bình, ngay sau đó, anh đã thả cô gái xuống một cái cây.
Cô gái đã bị thương ở vai nên đau đến vã mồ hôi. Trông cô ấy rất thanh tú, quần áo trên người cũng quý phái, giống kiểu đồ mà Nguyệt Thanh Ảnh mặc nên chắc hẳn cũng có chút bối cảnh.
Cô gái cảm kích nói: “Cảm ơn công tử đã tay ứng cứu!” Thật ra Ngô Bình cũng không biết hai bên có ân oán thế nào, vì thế anh chỉ cứu người chứ không ra tay đánh ai. Anh hỏi: “Tại sao họ lại muốn giết cô?”
Cô gái thở dài nói: “Tôi phụng mệnh bố đến Thiên Nguyên bái kiến một người bác. Trên đường đi thì đám người này đột nhiên xuất hiện rồi đòi giết tôi. Tôi liều mạng bỏ chạy nhưng vẫn bị họ đuổi kịp, nếu không có công tử ra tay cứu trợ thì chắc tôi đã chết thảm rồi”.
Ngô Bình: “Nói vậy là cô cũng không biết họ là ai ư?”
Cô gái läc đầu: “Vâng”.
Nguyệt Thanh Ảnh không hề nói gì nhưng chợt hỏi: “Cô gái, cô tên là gì?”
Cô gái: “Tôi là Phương Thanh Thanh”.
Nguyệt Thanh Ảnh như có điều suy nghĩ: “Cô là con cháu nhà họ Phương ở hồ Vô Song à?”
Phương Thanh Thanh gật đầu: “Đúng đấy chị, nhà em ở. hồ Vô Song, chị biết nhà em ạ?”
Nguyệt Thanh Ảnh cười trừ: “Có ai ở Tiên Giới Nguyên Sử không biết Thương Tiên Phương Thiên Hoá chứ”.
Phương Thanh Thanh thở dài nói: “Bố em đúng là Phương Thiên Hoá”.
Ngô Bình không biết người này nên hỏi: “Thanh Ảnh, Thương Tiên này chắc có thực lực mạnh lắm hả?”
Phương Thanh Thanh: “Một trong mười đại cao thủ của Tiên Giới Nguyên Sử thì đương nhiên phải có thực lực mạnh rồi".
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Mười đại cao thủ ư? Tâng mấy Đạo cảnh thế?”
Phương Thanh Thanh: “Tâng thứ tám”.
Ngô Bình: “Thế thì lạ thật, ai dám giết con gái của cao thủ chứ, lẽ nào chán sống rồi?”
Phương Thanh Thanh: “Nếu không nhờ ba thương phù mà bố cho thì chắc tôi đã bại dưới tay họ lâu rồi”.
Ngô Bình ngắm nghĩ rồi nói: “Chúng tôi cũng đang đến Thiên Nguyên, nếu cô muốn thì có thể đi cùng”.