Thấy Ngô Bình đi ra ngoài, Thạch Trung Kiếm vội vàng tiến lên rồi cười hỏi: “Ngô công tử, cậu có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Tôi còn thiếu một chút, chäc lần sau sẽ thành công”.
Ngô Bình nói nước đôi, nhưng Thạch Trung Kiếm lại hiểu thành anh chưa thông qua được khảo hạch.
Ông ấy liếc nhìn Ngô Bình nhưng không cảm nhận được khí tức của chủ nhân động Kim Đỉnh. Ông ấy thường xuyên đến gần động này nên rất quen thuộc với khí tức của nó. Nếu Ngô Bình lấy thứ gì từ trong động ra thì chắc chắn ông ấy sẽ cảm nhận được.
Thạch Trung Kiếm nói: “Ngô công tử vất vả rồi, cậu về nghỉ ngơi đi".
Ông ấy lịch sự nói một câu rồi bỏ đi, nhưng vừa đi được một đoạn thì người quản gia đã đuổi theo hỏi: “Lão gia, cậu †a ở trong đấy lâu thế thì chắc chắn cũng phải có chút trình độ".
Thạch Trung Kiếm bình thản nói: “Đương nhiên, ít nhất cậu ta cũng luyện chế được vài loại đan dược rồi, tiếc là chưa thông qua khảo hạch”.
Người quản gia có vẻ không yên tâm: “Lão gia, nhỡ cậu †a qua rồi thì sao?”
Thạch Trung Kiếm cười mỉa: “Qua? Bao thiên tài còn tạch thì sao cậu ta thành công cho nổi? Hơn nữa, tôi có thể đoán cậu ta có lấy đồ ở trogn động hay không. Đồ ở trong đó đều nhiễm khí tức của chủ động, dù cách cả chục dặm thì tôi vân có thể ngửi thấy”.
Quản gia: “Trình luyện đan của người đó cũng không tệ”. Thạch Trung Kiếm: “Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi”.
Tạm biệt Phương Thanh Thanh, Ngô Bình cùng Nguyệt Thanh Ảnh và Hà Tử Trần đã rời khỏi động Kim Đỉnh. Sau khi đi được vài dặm, Ngô Bình chợt tạo pháp quyết, chiếc nhãn trữ đồ trong động lập tức bay lên rồi nhanh chóng rời khỏi động, sau đó vào lại tay anh, ba hộp vuông chứa dược liệu chưa luyện chế cũng được anh bỏ cả vào trong nhãn.
Nhìn thấy chiếc nhẫn, Nguyệt Thanh Ảnh sáng mắt lên rồi cười nói: “Anh Bình, thật ra anh qua khảo hạch rồi đúng không?”
Ngô Bình: “Ừ, anh đã nhận được truyền thừa của chủ động, cũng đã nhận được hết tài nguyên của ông ấy”.
Hà Tử Trần mím môi cười: “Nếu thế thì mình cũng không nhất thiết phải giao chỗ đồ này cho nhà họ Thạch”.
Ngô Bình: “Động ấy cũng có phải của nhà họ đâu, sao có tư cách chiếm làm của riêng chứ? Anh làm vậy cũng vì không muốn gây xung đột với họ”.
Hà Tử Trần: “Đúng, trước kia động Kim Đỉnh là một nơi vô chủ, ai vào cũng được. Sau đó đã bị nhà họ Thạch độc chiếm và không cho n gi khác vào nữa”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “Anh Bình, thầy luyện đan đó đã để lại những gì?”
Ngô Bình: “Về nhà rồi anh cho bọn em xem”.
Bọn họ quay về địa bàn của Hà Thị, Ngô Bình đã lấy huy hiệu của thầy luyện đan Thất Đỉnh ra. Huy hiệu này vốn thuộc về thầy luyện đan kia, nhưng giờ thì là của Ngô Bình nên anh cũng đã có thân phận này.
Thật ra, trình độ luyện đan của anh còn cao hơn cấp. Thất Tử Đỉnh này, nhưng anh chưa tiến hành kiểm tra thôi.
Không gian trong nhẫn rất lớn, bên trong chứa đầy linh dược. Toàn bộ linh dược đều bị phong ấn trong dược tinh và được đánh số theo thứ tự. Các dược tinh này chuyên dùng để phong ấn dược liệu, nhờ đó mới có thể giữ chúng cả chục nghìn năm.