“Giờ tôi có tư cách chưa?”, Ngô Bình hỏi ông ta. Người kia méo miệng đáp: “Có, có rồi”.
“Quá đáng rồi đấy, cậu ta là ai thế nhỉ?”, đám đông bät đầu bàn tán xôn xao.
“Nghe nói là chồng sắp cưới của Nguyệt Thanh Ảnh, người đứng đầu đại hội quần hùng của núi Nguyên Sử, đồng thời còn là công tử số một của Thần Châu”.
“Oa, bảo sao! Người đứng đầu đại hội quần hùng thì sau này chắc chăn là cường giả của núi Nguyên Sử rồi, đúng là cậu ta có tư cách lên mặt với người khác thật”.
“Đừng nói là lên mặt, dù giết vài người ở đây thì có gia tộc nào dám báo thù chứ? Nhỡ chọc giận đến núi Nguyên Sử là
coi như gây hoạ diệt môn luôn”.
Ngô Bình hung hãn nhìn lướt qua nhóm đó rồi nói: “Biến ngay, không là tôi đánh đấy”.
Đám kia tái mặt rồi chuồn luôn, không một ai dám nói gì.
Chờ họ về hết rồi, Nguyệt Đông Thăng mới thở ra một hơi ¡: “Tiểu Ngô, cháu mà không đến chắc bác sẽ liều mạng với
“Không cần nể mặt họ làm gì, hơn nữa cháu thấy cục diện của Thần Châu cũng nên thay đổi đi thôi”.
Nguyệt Đông Thăng: “Tiểu Ngô, ý của cháu là chiếm các thế lực khác ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Nếu cháu đoán không nhầm thì trước kia Nguyệt Thị an phận cũng bởi lo bị Ma Môn tấn công từ nhiều phía. Giờ Ma Môn không còn uy hiếp đến mình nữa, thì mình cần gì phải khách sáo với đám kia nữa ạ?”
Nguyệt Đông Thăng bật cười: “Tiểu Ngô, cháu sáng suốt lảm, thật ra bác cũng đang suy nghĩ vấn đề này”.
Nguyệt Thanh Ảnh: “ lậy bắt đầu từ nhà họ Thi đi, dạo này nhà họ liên tục cử cao thủ đến tập kích biên giới của nhà ta và đã đánh chết khá nhiều đệ tử, ngoài ra còn cướp không ít tài nguyên khoảng sản của mình nữa”.
Nhắc đến nhà họ Thi, Ngô Bình nói: “Người mạnh nhất nhà họ chắc là Thanh Thi lão tổ, nếu có thể trừ khử lão ta thì nhà họ Thi còn gì phải nghĩ nữa?”
Nguyệt Đông Thăng cười nói: “Đúng thế, không còn Thanh Thi lão tổ thì bác có thể san bằng nhà họ bất cứ lúc
nao. Ngô Bình gật đầu: “Cháu sẽ phụ trách xử lý lão già đó”.
Nguyệt Đông Thăng ngẩn ra: “Tiểu Ngô, cháu muốn tự ra tay ưu?”
Ngô Bình lắc đầu: “Không, nhưng vẫn có hiệu quả tương đương”.
Nguyệt Đông Thăng rất tin tưởng Ngô Bình, ông ấy không hỏi gì nữa mà gật đầu nói: “Nếu cháu có cách xử lão ta thì tốt rồi. Thanh Thi lão tổ rất độc ác, lão thường lấy người sống để làm thí nghiệm để luyện họ thành cương thi rồi thành con rối cho nhà họ Thi. Trong nhà đó, cứ mười người lại có một người là cương thi, điều này làm dân chúng oán than ghê lắm”.
Ngô Bình: “Loại độc ác như vậy chết cũng đáng!”