“Người này tên gì?”
“Cũng là Ngô Bình”, Liễu Tam Tương cười nói: “Năm xưa, tôi tìm trong vài trăm người trùng tên thì thấy cậu ta phù hợp. nhất”.
“Cụ thể sẽ thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
Liễu Tam Tương: “Tôi sẽ dẫn Ngô Bình rời khỏi trường. Sau đó, Vương Thế An sẽ cướp thân phận của cậu ta, còn công tử sẽ biến thành hình dạng của cậu ta. Nhưng nếu làm thế thì tu vi của công tử sẽ mất hết, phải tu luyện lại từ đầu. Đương nhiên, một khi công tử bắt đầu tu luyện thì tu vi sẽ nhanh chóng khôi phục ngay”.
Ngô Bình: “Không sao, nhưng người này mình sẽ xử lý thế nào?”
Liễu Tam Tương: “Đón cậu ta đến Cửu Dương Cảnh rồi cho sống sung sướng. Thân phận của Ngô Bình này có khiếm khuyết bẩm sinh. Đến đây rồi, chẳng những cậu ta thành người khoẻ mạnh, mà còn có nhiều tiền để tiêu và sống một cuộc sống trong mơ. Với cậu ta mà nói thì đây là một chuyện tốt, chắc chẳn cậu ta sẽ rất vui”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm'. Liễu Tam Tương: “Công tử, còn một chuyện nữa. Sau khi trùng sinh, trong ba năm công tử sẽ không được gặp người
bên ngoài, nhất là kết giao với người khác”.
Ngô Bình: “Thế tôi mang theo mấy thứ như đan dược. được chứ?”
“Đương nhiên không được”, lúc này, Vương Thế An đã biến mất từ lâu chợt xuất hiện. Trông cậu ta có vẻ đã khôi phục tu vi, gương mặt thì đang tươi cười.
Ngô Bình: “Tiểu An, ngươi đi đâu thế hả?”
Vương Thế An: “Đi chơi ở thế tục”.
Ngô Bình: “Ban nãy ngươi bảo ta không được mang đồ của mình theo ư?”
Vương Thế An: “Sau khi trùng sinh, ký ức của ngươi sẽ mất hết, như thế mới có thể tiếp nhận được ký ức của chủ thể”.
Ngô Bình cam mày: “Còn phải đổi sang ký ức của người khác ư? Thế thì biến luôn thành người khác à?”
Vương Thế An: “Chỉ là ban đầu thôi, hơn nữa chúng ta sẽ giữ lại một chút kinh nghiệm cùng trí thông minh cho ngươi, ví dụ như công pháp, luyện đan và y thuật”.
Ngô Bình thoáng thấy do dự, giờ anh còn cách Đạo cảnh không bao xa nữa mà lại bị hoán đổi ký ức và trở thành một
người bình thường, chuyện này có vẻ không hay cho lắm.
Vương Thế An nhìn anh rồi cười nói: “Sao, định rút à?”
Ngô Bình: “Dẫu sao cũng phải trùng sinh môt lần, kiểu gì cũng thấy phiền”.
'Vương Thế An: “Ngươi có Thần Môn thì phong ấn tu vi vào đó, khi nào tu vi tăng lên thì tu vi trước kia sẽ dần khôi phục, quá trình này sẽ rất nhanh, cùng lắm ba năm thôi”.
Ngô Bình: “Tiểu An, tại sao nhất định phải trùng sinh ở thế tục, có chuyện gì ngươi giấu ta đúng không?”
Vương Thế An bật cười: “Thật ra ngươi có biết hay không cũng thế thôi, cứ làm theo ta bảo là được. Tuy thế tục không có nhiều cường giả, nhưng lại là cội nguồn của Tiên đạo, nguồn gốc của Nhân tộc. Ta nói cho ngươi biết các nhân vật lớn trong lịch sử hầu hết đều từ thế tục mà ra đấy. Số còn lại cũng có liên quan đến người của thế tục, vì dụ như bố mẹ là người thế tục chẳng hạn”.
Liễu Tam Tương gật đầu: “Đúng là vậy. Từ xưa đến nay các nhân vật lớn đều có xuất thân từ thế tục. Thế tục này như rễ cây ấy, tuy rễ cảm dưới đất nhưng có thể nuôi lớn cây. Nếu không còn rễ thì chẳng mấy mà cây khô héo”.
Vương Thế An: “Thật ra còn một chuyện nữa mà các người không biết. Các nhân vật lớn đó hầu hết đều luân hồi vài lần trong thế tục, cuối cùng mới có thành tựu phi phàm và trở thành thánh và tôn”.
Ngô Bình: “Nói vậy thì ta cần đến đó trùng sinh một lần, nhưng không có ký ức thì sẽ nguy hiểm lảm”.
Vương Thế An: “Không phải lo, ở đấy toàn người phàm, chúng ta đều giữ lại một phần ký ức nên người ở đó không làm gì được mình đâu. Vả lại, mình cũng cần mạo hiểm mà”.