Hàn Băng Tàm: “Nó là con rơi của em gái tôi, là cháu trai của tôi. Sau khi sinh ra nó, em ấy đã tự sát. Tôi không muốn em gái bị tổn thương bởi cái danh chưa kết hôn nên đã nói với bên ngoài nó là con trai của tôi. Từ nhỏ, tôi rất cưng chiều nó là để nó có thể sống hạnh phúc. Giờ xem ra tôi đã sai rồi, nó giống hệt bố ruột của nó, đều là những kẻ vô pháp vô thiên”.
Hàn Thiên Kiều ngơ ngác: “Không thể nào! Bố, bố gạt con, con là con trai của bổ”.
Hàn Băng Tàm vẫn mặc kệ anh ta, hỏi Ngô Bình: “Viện chủ Ngô, cậu có muốn biết bố ruột của nó là ai không?”
Ngô Bình hỏi: “Ai?”
Hàn Băng Tàm: “Tả Lăng Hư, người đã sáng lập Lăng Hư Tiên Giới, là cao thủ hàng đầu trên bảng Đại Tiên Thiên Khuyết năm đó. So với anh ta, cao thủ đứng đầu bảng Đại Tiên hiện giờ hệt như là một dưới đất, một trên trời”.
Ngô Bình có thể nhận ra mặc dù Hàn Băng Tàm thất vọng với đứa cháu trai này nhưng ông ta vẫn không muốn anh ta chết, thế nên ông ta nói ra bố ruột của anh ta - Tả Lăng Hư cao thủ hàng đầu của bảng xếp hạng Đại Tiên, hy vọng Ngô Bình sẽ kiêng dè một chút.
Ngô Bình: “Nói như thế, Tả Lăng Hư biết mình có một đứa con trai thế không?”
Hàn Băng Tàm: “Dĩ nhiên biết chứ, cứ cách một khoảng thời gian là ông ta sẽ đến thăm con trai mình”.
Ngô Bình: “Vậy tại sao em gái ông lại tự sát?”
Hàn Lăng Tàm khẽ thở dài: “Vì lúc đó Tả Lăng bỏ rơi nó, nó yêu người ta rất nhiều, không thể chấp nhận được hiện thực”.
Ngô Bình giơ tay lên đánh một chưởng lên Hàn Thiên Kiều, anh ta trợn to mắt, một lúc sau cơ thể biến thành tro tàn, bay theo gió.
Thấy cháu mình bị giết, sắc mặt Hàn Băng Tàm trở nên khó coi nhưng cũng không có hành động gì quá khích, chỉ nói: “Tôi bái phục!”, nói rồi ông ta xoay người rời đi, cũng mặc kệ những cao thủ Hàn Tông bị đại trận nổ chết kia.
Sau khi đại trận giết hết những kẻ xâm phạm kia, Ngô Bình đến một sân nhỏ, Vương Thế An và Liễu Tam Tương đều đang ở bên trong, họ đã biết chuyện xảy ra bên ngoài.
Vương Thế An nói: “Nếu tôi là cậu thì sẽ không giết anh ta, người có thể mở ra Tiên Giới đầu không phải mạnh bình thường”.
Liễu Tam Tương: “Nhưng nếu công tử không giết anh ta, sau này làm sao còn chỗ đứng ở Nguyên Thủ Tiên Giới? Anh đánh tôi một cái, tôi phải trả lại anh, nếu không mọi người có thể bắt chước người này”.
Vương Thế An: “Nhưng trên đời này không có nhiều cường giả giống Tả Lăng Hư”.
Ngô Bình: št thì cũng đã ồi, có nói nhiều cũng vô ích. Ít nhất Tả Lăng Hư này sẽ không đến gây phiền phức cho. tôi trong thời gian ngắn”.
Liễu Tam Tương: “Công tử biết?”
Ngô Bình: “Tôi bói một quẻ, tính được hiện giờ Tả Lăng Hư đang ở thế tục”.
Liễu Tam Tương nói: “Một cường giả sáng lập ra Tiên Giới như ông ta chạy đến thế tục làm gì? Lẽ nào...”