Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, tài xế riêng đang ở trường, nếu anh có chuyện thì em bảo tài xế chở anh”.
Ngô Bình có chút bất ngờ: “Tài xế riêng sao lại ở trường?”
Hàn Băng Nghiên cười nói: “Hôm nay em khao. đội bóng trường mấy món ngon nên bảo tài xế lái xe đến đây”.
Ngô Bình gật đầu: “Vậy cũng được”.
Đến bãi đậu xe của trường, Ngô Bình ngồi lên chiếc xe thương vụ. Chiếc xe thương vụ này là loại chạy bằng điện, sử dụng trí tuệ nhân tạo công nghệ
cao, ghế ngồi cũng rất thoải mái.
Lên xe, Ngô Bình nói: “Đến trấn Mã gia”.
Trấn Mã gia là một khu dân cư, đó chính là địa bàn nhà họ Mã, cũng là nơi nhà họ Mã lập nghiệp. Tuy hiện tại nhà họ Mã rất có tiền, nhưng vẫn sống ở trấn Mã gia, chưa từng chuyển đi.
Đi hơn nửa tiếng, chiếc xe chanh nhanh vào trấn Mã gia. Ngô Bình bảo tài xế tìm một nơi dừng xe, cậu một mình bước xuống xe, đến gặp Mã Thiếu Uy.
Trên đường đi cậu đã gọi điện cho Mã Thiếu Uy, nói mình sắp đến rồi, Mã Thiếu Uy cũng lập tức gửi định vị cho cậu.
Lúc này, trong khoảng sân rộng hơn nghìn mét vuông của trấn Mã gia, Mã Thiếu Uy và một nhóm người đang đợi Ngô Bình xuất hiện. Trong đó cũng có bố của Mã Thiếu Uy, một người đàn ông trung niên đầy râu, ông ta đứng bên cạnh một ông lão trông rất mạnh khỏe, khom người nói: “Ông Thiết, Thiếu Uy nói tên kia đánh nhau rất lợi hại, chúng tôi cũng không còn cách nào, chỉ đành mời ông ra tay”.
Ông Thiết này là một cao thủ của Trung Châu, tên Thiết Đường, thường được gọi là Quỷ Thủ Thiết Chưởng, luyện Thiết Sa Chưởng với uy lực kinh người.
Thiết Đường lạnh nhạt nói: “Một tên nhóc vắt mũi chưa sạch, không phải lo”.
Ngay lúc này, Ngô Bình đi vào.
Mã Thiếu Uy nhìn cậu, lập tức lên tiếng: “Bố, chính là nói”
Người đàn ông trung niên tên Mã Kính Võ, ông ta đánh giá Ngô Bình: “Nhóc con, mày dám đánh người nhà họ Mã bị thường, còn tống tiền con tao năm triệu, gan cũng không nhỏ nhỉ!”
Ngô Bình nói: “Năm triệu kia là do tên khốn Mã Thiếu Uy muốn cướp của nhà tôi, tôi muốn đòi cả vốn lẫn lời, có gì không đúng sao?”
Mã Kính Võ cười lạnh: “Mày được lắm! Hôm nay mày đến đây rồi thì đừng nghĩ quay về được!”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Mã Thiếu Uy đánh bố mẹ tôi, còn nợ tôi năm trăm nghìn, nhưng thái độ ông ngang tàng như vậy, phải thêm năm trăm nghìn”.
Thiết Đường đứng lên, bình thản nói: “Nhóc con, cậu còn trẻ, làm người chớ có kiêu căng như vậy. Người kiêu căng, ắt gặp nạn”.
Ngô Bình đánh giá ông lão, tri thức y đạo của cậu nói cho cậu biết, công phu ông lão này không yếu, nhưng khuyết điểm cũng hiện ra rất rõ, ông ta đi lại có vấn đề, bước chân không linh hoạt. Ngoài ra, tu vi của ông ta cũng không phải cao, miễn cưỡng cũng coi như vừa đến ngưỡng luyện khí.
Ngô Bình: “Đây là chuyện của tôi và nhà họ Mã, người ngoài đừng can dự”.
Thiết Đường cười lạnh: “Tôi đã khuyên cậu rồi, không nghe thì tôi cũng hết cách”. Nói rồi, ông ta tiến về phía Ngô Bình.
Hai người cách nhau chừng năm bước, Ngô Bình đột nhiên bước lên, tốc độ rất nhanh, trước mắt mọi người lóe một cái, cậu đã đến sau lưng Thiết Đường.
Thiết Đường cứng đờ người, sững sờ đứng tại chỗ, run giọng nói: “Xin cậu tha mạng!”
Thì ra, bàn tay Ngô Bình đã đè sau lưng ông ta.
Ngô Bình hỏi: “Nhà họ Mã mời ông, tốn bao nhiêu tiền?”
Thiết Đường vội nói: “Một triệu”.
Ngô Bình: “Ông yếu như vậy, lấy một triểu kia mà không ngại sao?”
Thiết Đường lập tức nói: “Tôi không xứng, một triệu này, tôi xin chuyển cho cậu”.