Ngô Bình nhìn sang một bên, vài giây sau một bóng người đáp xuống, là một ông cụ gầy gò cao.
hơn một mét sáu, khoảng sáu mươi tuổi, lông mày dài rậm, gò má cao, răng trắng, có đôi nhãn cầu màu vàng.
Ông lão nhếch môi cười: “Tên nhóc nhát cáy, không ngờ cậu còn có viện binh. Tốt lắm, tôi đánh chết luôn các cậu, trút giận cho đồ tử đồ tôn”.
Ngô Bình nhìn Đào Thành: “Cậu đánh chết đồ tử đồ tôn của ông ta à?”
Đào Thành: “Cũng chỉ đánh mười mấy người, có vài người bị thương nặng”.
Ngô Bình cạn lời, chạy đến chỗ người ta gây chuyện thì thôi đi, còn đánh người bị thương, người ta không đuổi giết cậu thì đuổi giết ai đây?
Cậu ho một tiếng, bước lên trước chắp tay lại nói: “Tiền bối, cậu ấy là đàn em của tôi, chuyện trước đó là do cậu ấy không đúng, bọn tôi bồi thường cho ông được không?”
Ông lão trợn trừng: “Đánh nhiều người bị thương như thế, cậu bồi thường thì có tác dụng quái gì”.
Ngô Bình: “Tiền bối, tôi biết một chút y thuật, tôi có thể đảm bảo chữa trị hết cho mấy người bị thương bên ông, như thế được rồi chứ?”
Ông lão động lòng: “Cậu có thể trị thương?”
Ngô Bình: “Người tu hành chúng ta có mấy người không biết chữa trị chứ? Hơn nữa tôi còn là một thầy thuốc”.
Nghe nói Ngô Bình là thầy thuốc, vẻ mặt ông lão hòa hoãn đi một chút hỏi: “Cậu biết y thuật thật à”
Ngô Bình: “Dĩ nhiên, hơn nữa bây giờ tôi có thể về chỗ tiền bối để chữa trị cho mấy người bị thương đó”.
Ông lão im lặng vài giây, sau đó nói: “Được, chỉ cần cậu có thể chữa được cho họ, tôi có thể không truy cứu nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn ông”.
Sau đó hai người đi theo ông lão. Ra khỏi công viên, họ gọi một chiếc xe rồi chạy đến võ đường Liên Sơn.
Võ đường Liên Sơn là một võ đường có tiếng trăm năm rồi, người trong giới đều biết đến nơi này, thật ra đằng sau võ đường Liên Sơn là một môn phái trong giới tu hành - Liên Sơn Tông.
Lên xe rồi, Ngô Bình cười nói: “Tiền bối, nên xưng hô thế nào đây?”
Ông lão nói: “Chu Kỳ Phu”.
Ngô Bình: “Tu vi của tiền bối cao thâm, tôi đây bái phục”.
Ông lão nhìn cậu: “Cả người cậu khí thế tràn đầy, thực lực mạnh hơn thằng nhóc này, cậu là đệ tử của ai vậy?”
Ngô Bình cười nói: “Sư phụ của tôi đến từ Tiên Giới, chỉ là trước giờ không nói thân phận cho tôi nên tôi cũng không biết”.
Chu Kỳ Phu: “Y thuật của cậu cũng là do sư phụ cậu dạy cho à?”
Ngô Bình: “Ừ, học vấn của sư phụ tôi khá cao, dạy cho tôi rất nhiều thứ”.
Chu Kỳ Phu bỗng đánh một chưởng, Ngô Bình không kịp nghĩ nhiều là đã trở tay đánh ra một chưởng. Hai chiêu va chạm, trong xe phát ra âm thanh khá trầm, sau đó bánh xe nổ tung khiến tài xế hốt hoảng.
Ngô Bình trợn mắt, nhìn chăm chăm Chu Kỳ Phu. Ông ta biến sắc nói: “Nội lực mạnh đấy! Nhóc
này, cậu cũng là Bí Cảnh à?'
Ngô Bình vừa nói: “Tôi vừa mới đột phá”.
Chu Kỳ Phu hít sâu một hơi nói: “Đổi chiếc khác. đi”.
Nhưng trước khi xuống xe, ông ta trả cho tài xế năm nghìn tệ để tài xế đi đổi bánh xe.
Ba người lại gọi một chiếc taxi khác, cuối cùng cũng đến được võ đường Liên Sơn.
Trước cửa võ đường rất náo nhiệt, có không ít người ra vào. Nhìn thấy ông lão về, mọi người đều cung kính đứng trước cửa cúi thấp đầu.
“Võ đường chủ!”, họ đồng thanh nói.
Chu Kỳ Phi đáp lại một tiếng, dẫn Ngô Bình và Đào Thành đến nơi luyện võ. Ở đây có mười mấy người năm dưới đất, tất cả đều bị thương nặng, có vài người hấp hối sắp chết.
Chu Kỳ Phu nhìn bộ dạng đệ tử của mình, ánh mắt hiện lên sát khí, ông ta hỏi: “Cậu có thể chữa được không?”
Ngô Bình mỉm cười: “Không thành vấn đề”.