Cổ Thanh Liên kinh ngạc: “Thế gia tu chân hạng nhất! Thân phận này của ông, tại sao lại chạy đến giới thế tục làm một hiệu trưởng trường đại học chứ?”
Từ Chí Thân thản nhiên nói: “Tôi vốn là thế tử nhà họ Từ, nghe nói chỉ có tu luyện lại ở giới thế tục thì mới có thể có. được thành tựu ở tương lai. Cho nên, tôi nghĩ cách xóa bỏ ký ức của mình, đến sống ở giới thế tục. Đại khái là bảy ngày trước, tu vi tôi đạt tới mức cần thiết nên đã thức tỉnh ký ức”.
Cổ Thanh Liên: “Chẳng trách thời gian này ông lại thay đổi nhiều như vậy, thì ra bảy ngày trước mới có được ký ức. hiện tại”.
Từ Chí Thân hừ một tiếng: “Tôi khuyên cô tốt nhất hãy khách sáo với tôi chút đi, thế lực nhà họ Từ tôi ở tiên giới Thái Ất rất lớn, không phải là người cô gây chuyện được đâu!”
“Bốp!”
Ngô Bình tát một cái lên mặt ông ta: “Có tin tôi giết ông ngay bây giờ không? Nhà họ Từ cái thá gì chứ, ông chết ở đây, thì có ai biết được là chúng tôi ra tay?”
Từ Chí Thân hoảng sợ trong lòng, ông ta rũ mắt: “Tôi với không có thù sâu oán âu hà tất cứ phải giết chết tôi bằng được vậy? Giết tôi rồi cũng không có lợi lộc gì cho cậu mà?”
Ngô Bình cười lạnh: “Chuyện lúc nấy ông mới làm, cho dù có giết ông cũng là trừng phạt đúng tội!”
Từ Chí Thân nói: “Tôi thừa nhận lúc trước tôi phóng túng, cho răng bản thân mình trong thế tục là vô địch, không coi ai ra gì. Tôi nhận lỗi với Cổ Thanh Liên, cô Cổ, chỉ cần cô chịu tha thứ cho tôi, tôi đồng ý sẽ bồi thường cho nhà họ. Cổ!"
“Bốp!”
Ngô Bình lại tát thêm một cái, lạnh lùng nói: “Ai cần ông bồi thường!”
Từ Chí Thân liên tục bị tát hai cái, sắc mặt vô cùng khó. coi, ông ta cần răng nói: “Cậu bạn, tôi thấy uy lực bí chú của cậu rất mạnh, chắc hẳn không phải nhân vật tâm thường, có thể nói cho tôi biết lai lịch xuất thân của cậu không?”
Ngô Bình cười lạnh: “Thân phận tôi, ông xứng để biết sao?”
Thấy cậu không nói, Từ Chí Thân nói: “Cậu bạn, phải làm thế nào cậu mới tha cho tôi một mạng?”
Ngô Bình: “Từ Chí Thân, hiện tại ông đang có tu vi gì?” Từ Chí Thân: “Bí cảnh tầng ba mà thôi”.
Ngô Bình nhìn Cổ Thanh Liên: “Chị, chị muốn giải quyết ông ta thế nào?”
Cổ Thanh Liên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Em trai, bỏ qua đi vậy. Dù sao ông ta cũng là thế tử nhà họ Từ”.
Vì vậy Ngô Bình đạp Từ Chí Thân một cái, hỏi: “Tên ông vốn là Từ Chí Thân sao?”
Từ Chí Thân nói: “Tên tôi ở tiên giới là Từ Bảo Càn”.
Ngô Bình: “Ừ, Từ Bảo Càn, tội chết của ông có thể miễn, nhưng tội sống khó thoát. Tôi sẽ hạ cấm chế trên người ông, sau này ông phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, chỉ nghe theo mệnh lệnh tôi”.
Từ Bảo Càn tức giận: “Cậu muốn khống chế tôi!”
Ngô Bình: “Cũng không phải khống chế, loại phế vật như ông, đối với tôi thì chẳng có giá trị gì cả, tôi làm như vậy là vì tránh rắc rối thôi”.
Nói xong, cậu cũng không đợi Từ Bảo Càn đồng ý, hai tay làm dấu, miệng đọc một chuỗi câu chú. Sau đó, cậu điểm tay vào giữa trán Từ Bảo Càn, ông ta thét lên một tiếng, ý thức bỗng mơ hồ, sau đó lại khôi phục bình thường.
Bóng đen biến mất, Từ Bảo Càn đứng dậy quỳ lại Ngô Bình: “Tiểu nhân bái kiến chủ nhân!”
Ngô Bình: “Từ Bảo Càn, đứng dậy nói chuyện”.
“Vâng”. Từ Bảo Càn đứng dậy, tuy ông ta bị Ngô Bình khống chế, nhưng tâm chí thì vẫn bình thường”.
Ngô Bình hỏi ông ta: “Sau khi ông khôi phục ký ức thì định làm gì?”
Từ Bảo Càn nói: “Chủ nhân, thật ra tôi không thể quay về nhà họ Từ được”.
Ngô Bình rất bất ngờ: “Không quay về được, tại sao?” Từ Bảo Càn thở dài, nói: “Mọi chuyện đều là mưu kế của chỉ thứ tính toán. Bọn họ cố ý khiến tôi đến giới thế tục, thật ra là vì muốn cướp đoạt vị trí thế tử của tôi”.
Ngô Bình nhíu mày: “Hiện tại ông không phải là thế tử sao?"