Ngô Bình cười nói: “Được”.
Cậu đứng dậy, bước đến trước cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ là mặt hồ phẳng lặng, Ngô Bình vòng tay trước ngực, hít một hơi thật sâu, mặt hồ liền xuất hiện một xoáy nước cực lớn, sau đó một cột nước lớn bay lên, ngưng tụ thành một cô gái xinh đẹp mặc váy dài trên không trung, tay cầm kiếm giống như một tiên nữ, đấy chính là hình bóng của Cổ Thanh Liên.
Cổ Thanh Liên đỏ mặt, nói: “Em trai, thần niệm của cậu mạnh thật, không ngờ lại có thể khống chế dòng nước kỳ diệu đến vậy”.
Lam Linh ngơ ngác, lẩm bẩm: “Không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ?”
Đào Thành cười nói: “Dì út, bây giờ dì đã tin chưa?”
Chính vào lúc đó, cách đó một trăm mét lại xuất hiện thêm một xoáy nước nữa, một cột nước vút lên trời, ngưng tụ thành một người đàn ông, anh †a cầm kiếm trên tay, chỉ về phía Ngô Bình đang đứng từ xa.
Lúc này, Cổ Thanh Liên do nước hồ ngưng tụ thành vung nhẹ tay, mười hai thanh kiếm nước liền xuất hiện, tấn công về phía người đàn ông. Người đàn ông bằng nước vung kiếm, nhưng lại không kịp đỡ, chớp mắt đã bị mười hai thanh kiếm nước chém thành nước hồ, đổ vào mặt hồ trở lại.
Cổ Thanh Liên nhìn thấy cảnh đó thì liền nói: “Có người nhìn thấy chúng ta ăn cơm ở đảo Phi Tiên, trong lòng không phục nên mới cố ý ra tay”.
Đào Thành: “Thực lực của người đó thật quá kém cỏi, yếu hơn đại ca của tôi nhiều”.
Mới trước đó, trong nhà hàng Giang Hồ còn có một người, anh ta đang được mấy thế lực lớn ở Giang Nam mời. Lúc này, cậu Tô ngồi bàn trên, vẻ mặt của anh ta vô cùng khó coi, như thể vừa mới trải qua một sự sỉ nhục rất lớn.
Thì ra cậu Tô đó liên lạc với một người bạn ở tiên giới Linh Tiêu, nhờ anh ta nghe ngóng xem Liên Sơn Tông có một đệ tử chân truyền họ Ngô không. Nhưng sau khi nghe ngóng thì phát hiện Liên Sơn Tông vốn chẳng có nhân vật này. Hơn nữa, trong một trăm năm trở lại đây, thế tục chưa từng có người nào trở thành đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông.
Cậu Tô bỗng có cảm giác mình đã bị lừa, nhất định huy hiệu trong tay Ngô Bình là giả, cậu cũng chẳng phải là đệ tử chân truyền gì cả. Không ngờ một tu sĩ tiên giới như anh ta lại bị một tên nhóc của thế tục lừa, chuyện này thật không thể nào chấp nhận được.
'Trên bàn ăn, một người đàn ông trung niên đầu
trọc nói: “Cậu Tô, tên họ Ngô đó to gan thật, không ngờ lại dám mạo nhận là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông. Nhà họ Cổ cũng không thoát khỏi dính líu trong chuyện này, nhất định phải cho nhà họ Cổ một bài học”.
Cậu Tô cười lạnh lùng: “Vốn dĩ tôi còn muốn cho nhà họ Cổ một cơ hội, bây giờ dù cho nhà họ Cổ có quỳ xuống trước mặt tôi cầu xin thì tôi cũng sẽ không cưới con gái nhà họ Cổ nữa”.
Người đàn ông đầu trọc đưa ngón tay cái lên: “Cậu Tô nên làm như thế, không thể nể mặt nhà họ Cổi.
Mặc dù những người đó khá có địa vị ở tỉnh Giang Nam nhưng cũng chỉ ngồi ở tòa nhà bên cạnh hồ. Lúc này, họ đột nhiên nhìn thấy có người thi triển phép thuật trên đảo Phi Tiên, khiến nước ngưng tụ thành hình người.
Những người đang ngồi trong bàn nhìn thấy cảnh đó thì lập tức nói: “Chỉ là trò trẻ con thôi, nhất định thân thủ của cậu Tô còn giỏi hơn bọn họ”.
Thật ra cậu cậu Tô đó nhìn ra được thực lực của người thi triển phép thuật không hề yếu, nhưng nhìn thấy ánh mắt kỳ vọng của những người ngồi trong bàn thì anh ta chỉ đành dùng phép thuật giống như vậy, dùng nước hồ ngưng tụ thành một kiếm sĩ.
Ai ngờ người đối diện chỉ dùng một chiêu đã đánh tan người do anh ta ngưng tụ thành, rõ ràng là không chịu nổi một đòn.
Cậu Tô bỗng cảm thấy rất mất mặt, có điều, nghĩ đến việc thực lực của đối phương trên cơ mình thì anh ta chỉ đành miễn cưỡng cười nói: “Thi thố kiểu này rất vô vị, mọi người uống rượu đi”.
Những người ngồi trong bàn liền tiếp tục sảng khoái uống rượu.
Tốc độ lan truyền của tin tức cực kỳ nhanh, lúc này nhà họ Cổ cũng có được tin tình báo, cậu Ngô đó là một tên giả mạo, vốn dĩ chẳng có đệ tử chân truyền nào của Liên Sơn Tông cả.
Nhà họ Cổ bỗng nháo nhào, lập tức triệu tập. hội nghị khẩn và đưa ra hai quyết định, thứ nhất là lập tức tìm ra Cổ Thanh Liên, làm cô ta biết sai mà quay đầu, thứ hai là phái người đi mời cậu Tô về lại, dâng lễ xin lỗi, xin được tha thứ.
Bên phía Ngô Bình, thức ăn liên tục được mang lên, cực kỳ thơm ngon, Đào Thành không ngừng khen ngon, đến cả Lam Linh cũng ăn rất ngon miệng, hoàn toàn không quan tâm đến việc ăn kiêng.