"Ầm!"
Ngực Hoàng Lực Sĩ bỗng bị đánh lõm xuống, một quyền này ngay giữa tim, cơ thể ông ta cứng đờ sau đó ngã thẳng xuống đất. Nó đã hoàn toàn phá hủy trái tim Hoàng Lực Sĩ khiến ông ta không thể nhúc nhích được.
Hướng Chấn Minh hoảng sợ, vội vàng chạy đến kiểm tra, phát hiện Ngô Bình vẫn còn nương tay không thì một quyền đã có thể đánh chết ông ta từ lâu rồi.
Hướng Chấn Minh vội chắp tay với Ngô Bình: "Cậu Ngô, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho sư đệ tôi một mạng!"
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Nếu tôi không nương tay thì ông ta đã là người chết rồi".
"Vâng vâng, cậu không chấp kẻ tiểu nhân", Hướng Chấn Minh vội nói. Ngô Bình nói: "Tôi không có hứng thú với
chuyện nhà các ông, đi trước đây".
Tuyết Vũ ngó Hướng Chấn Minh một cái rồi vội vàng đuổi theo.
Tuyết Vũ đuổi theo ra khỏi Tiên Vương Môn nói: "Cậu Ngô, cậu đừng chấp họ, họ hoàn toàn chẳng biết gì hết .
Ngô Bình dừng lại nói: "Cô đừng đi theo tôi nữa. Tôi sẽ không quay về Tiên Vương Môn nữa đâu".
Trong lòng Tuyết Vũ lập tức hụt hãng, ngay khi Ngô Bình xoay người đi thì bỗng nắm chặt lấy cánh tay Ngô Bình nói: "Cậu đi đâu, tôi đi đó!"
Ngô Bình ngẩn ra nhìn Tuyết Vũ hỏi: "Cô kệ sư phụ cô ư?"
Đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Vũ rưng rưng nói: "Đâu còn cách nào nữa đâu".
Ngô Bình cười như không cười nhìn cô ta: "Tại sao cô muốn đi theo tôi?"
"Tôi..., Tuyết Vũ lại không nói ra được, có chút giận lại hơi xấu hổ.
Ngô Bình cười ha ha kéo cô ta đi về phía trước nói: "Cô cũng đừng khó xử, tôi không phải loại bụng dạ hẹp hòi”".
Bấy giờ, trong lòng Tuyết Vũ mới yên tâm, vội nói: "Cậu định đi đâu?”
Ngô Bình đáp: "Đương nhiên là tìm một chỗ dạy cô luyện công tiếp rồi".
Tuyết Vũ mừng thầm: "Tốt quá! Cảm ơn cậu!"
Ngô Bình: "Tuy tôi không có hứng thú với Tiên 'Vương Môn, nhưng thứ trên Tiên Vương Đồ lại có dây mơ rễ má với các cô. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ dạy cho cô một vài thứ mà tôi hiểu được, coi như cũng có điều để ăn nói với sư phụ cô".
Tuyết Vũ nhớ ra gì đó chợt nói: "Cậu Ngô, tôi có một chỗ yên tĩnh để tu luyện, hay là chúng ta đến đó đi?"
Ban đầu Ngô Bình tính đi khách sạn, nhưng nghe cô ta nói vậy bèn đáp: "Được".
Hai người lái xe chạy về vùng núi.
Xe chạy được 40 phút thì đến một cái sườn núi, bên trên xây một cái đạo quán. Lúc này, cửa đạo quán mở ra, bên trong thấp thoáng bóng người.
Ngô Bình: "Hóa ra là một cái đạo quán".
Tuyết Vũ nói: "Trước đây, tôi đã lớn lên trong đạo quán này, đến giờ vẫn không biết lai lịch của mình. Có điều, mấy bác trong đây đối với tôi rất tốt. Nếu không có họ thì tôi đã chết đói rồi".
Ngô Bình: "Ra là cô lớn lên ở đây".