Ngô Bình có một dì út, tên Dương Thanh Ngâm, mới hai mươi lăm tuổi, nhỏ hơn Dương Quế Chỉ rất nhiều. Thật ra thì dì út này là cô con gái được bà ngoại Ngô Bình nhận nuôi lúc về già, không phải con gái ruột, nhưng bà ấy lại rất cưng chiều cô ấy, đến cả chị gái là Dương Quế Chỉ cũng cực kỳ tốt, đặc biệt là sau khi bố mẹ qua đời, Dương Quế Chi lại càng quan tâm đến cô ấy nhiều hơn. Mấy năm trước, bản thân bà ấy rất khó khăn nhưng vẫn nuôi em gái đi du học nước ngoài.
Mấy năm trước đó dì út sống ở nhà Ngô Bình, giống như chị cậu.
Ngô Đại Hưng: “Ừm, về được mấy hôm rồi, vì bà nội gây chuyện nên bố đã để mẹ và dì con đến ở khách sạn rồi”.
Ngô Bình: “Ở khách sạn nào ạ? Để con đi đón mẹ với dì út về”.
Ngô Bình hỏi được địa chỉ của khách sạn thì lái xe chở Hàn Băng Nghiên cùng đến khách sạn.
Lúc họ đến khách sạn thì Dương Quế Chỉ và Dương Thanh Ngâm đang ở sảnh chờ cậu.
“Dì út!”. Ngô Bình nhìn thấy một cô gái trẻ mũm mĩm thì chạy qua, ôm chặt lấy cô ấy.
“Ui, dì út vẫn múp như ngày nào”. Ngô Bình nói.
Dương Thanh Ngâm véo cậu một cái: “Nhóc con thối, dì mập chỗ nào, có bảy mươi hai ký rưỡi thôi”.
Dương Quế Chỉ cười, nói: “Được rồi, được rồi, hai đứa cứ gặp nhau là ồn ào. Thanh Ngâm, chị giới thiệu với em, đây là Băng Nghiên, là bạn gái của Tiểu Bình”.
Hàn Băng Nghiên vội nói: “Chào dì út, cháu là Băng Nghiên”.
Dương Thanh Ngâm quan sát Hàn Băng Nghiên rồi nói với vẻ mặt ngưỡng mộ: “ y chà, đã đẹp lại còn mảnh mai thế kia, nếu dì mà có được vóc dáng như cháu thì hay rồi”.
Ngô Bình: “Dì út, yên tâm đi, để lát về cháu bốc cho dì mấy bao thuốc, đảm bảo giúp dì lấy lại vóc dáng”.
Từ nhỏ hai người họ đã đấu khẩu quen rồi nên Dương Thanh Ngâm không cho là thật, còn tưởng đâu Ngô Bình đang chọc mình.
Mấy người họ lên xe, lúc Ngô Bình xếp hàng chờ lái xe ra khỏi khách sạn thì có một chiếc xe sang lái đến, tài xế nhấn còi liên tục không chịu dừng.
Ngô Bình chau mày nhẹ, phía trước có xe, cũng đâu có bay qua được đâu.
Cậu vốn không muốn quan tâm nhưng chiếc xe phía sau không ngừng bóp còi, đến cả Dương Thanh Ngâm cũng bực bội, nói: “Người phía sau thật xấu tính, bóp còi gì chứ, ồn chết đi được”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Anh ta muốn bay”.
Cậu vừa nói vừa mở cửa xe, đi đến bên cửa sổ xe của chiếc xe phía sau rồi gõ nhẹ.
Kính xe hạ xuống, một người đàn ông đầu trọc, cao to vạm vỡ, đeo dây chuyền vàng hằm hằm nói với cậu: “Gõ gì mà gõ?”
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Nếu như anh gấp thì có thể bay qua mà”.
Tên đầu trọc ngây ra, bay qua sao? Sau đó, anh ta nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Nhóc con, mày muốn chết à? Có biết tao là ai không?”
Ngô Bình: “Tôi nói thật, nếu anh gấp thì tôi có thể giúp anh bay qua”.
Tên đầu trọc định mở cửa xe nhưng ngay lập tức cảm thấy xung quanh bỗng trở nên yên lặng. Anh ta nhìn ra ngoài thì sợ tái mặt, ngoài cửa sổ là mây màu và bầu trời xanh vô tận.
Chuyện gì thế? Anh ta nhìn Ngô Bình đang đứng ngoài cửa sổ rồi run run hỏi: “Mày...”
Ngô Bình: “Anh xem, tôi có thể giúp anh bay đúng không? Anh muốn đi đâu để tôi tiễn anh một đoạn".
Tên đầu trọc biết mình đã gặp phải cao nhân, mặc dù rất hiếm khi người bình thường gặp được người tu hành nhưng ai cũng đều nghe nói rất nhiều chuyện liên quan đến người tu hành, anh ta vội nói: “Xin cao nhân tha mạng, tôi sai rồi, tôi thật sự đã sai rồi”.