Sắc mặt Dương Thanh Ngâm tái nhợt, cô ấy hỏi: “Là ai tố cáo tôi?”
Đối phương lạnh lùng nói: “Chúng tôi phải bảo vệ người tố cáo nên không thể nói cho cô biết được. Nếu cô không thể đến cục cảnh sát trong vòng nửa tiếng đồng hồ thì chúng tôi sẽ cử người đến bắt cô, tự cô suy xét đi!”
Cúp điện thoại, Dương Thang Ngâm vừa tức vừa sợ: “Tên thần kinh nào lại đi tố cáo dì nhỉ, tức chết mất!”
Ngô Bình vội an ủi: “Dì út, đừng sợ, cùng lắm thì họ nhốt dì mấy năm, điều tra rõ ràng thì thả ra rồi”.
Dương Thanh Ngâm nâng tay đánh Ngô Bình: “Thăng nhóc xấu xa, lúc này rồi mà còn đùa với dì, mau nghĩ cách cho dì đi”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Chuyện nhỏ, cháu nhờ bạn cháu hỏi thử”.
Cậu lập tức liên lạc với Nghiêm Lãnh Thạch, qua loa kể lại một lượt. Hiện tại Nghiêm Thạch Lãnh nắm giữ hoàn toàn tài nguyên của nhà họ Vương, hiện tại danh tiếng như mặt trời ban trưa, không ai dám gây chuyện. Với mạng lưới và quyền hạn của ông ấy, muốn điều tra nguyên nhân hậu quả cũng không khó.
Quả nhiên, Nghiêm Lãnh Thạch chỉ cần chưa đến năm phút đã làm rõ được mọi chuyện, gọi điện lại.
“Chủ nhân, là một người tên Điền Vĩnh Kiện tố cáo cô Dương. Đúng rồi, người này hiện tại đang ở Trung Châu”.
Ngô Bình: “Ừ, ông tìm anh ta, hỏi rõ tại sao anh ta lại làm như vậy”.
Nghiêm Thạch Lãnh: “Vâng. Bên phía cảnh sát, tôi đã đánh tiếng rồi, vụ án gián điệp đã được triệt rồi.
Cúp điện thoại, Ngô Bình cười nói: “Dì út, không có gì, chúng ta về thẳng nhà đi”.
Dương Thanh Ngâm bán tín bán nghỉ: “Không cần đến cục cảnh sát sao?”
Ngô Bình: “Nếu dì út thực sự muốn đi thì cũng không phải không thể”.
Dương Thanh Ngâm giơ tay đánh cậu, sau đó hỏi: “Bạn của cháu có biết ai tố cáo dì không?”
Ngô Bình: “Điền Vĩnh Kiện. Hiện tại anh ta đang ở Trung CHâu”.
Dương Thanh Ngâm kinh ngạc: “Anh ta đang ở Trung Châu!”
Ngô Bình: “Có lễ sau khi dì út đi, người này không cam tâm nên chạy đến Hạ Quốc gây chuyện phiền phức cho dì út. Dì yên tâm đi, cháu nhất định sẽ giúp dì dạy dỗ anh tai”
Dương Thanh Ngâm lại thở dài nói: “Không ngờ anh ta vẫn không tha cho dì”.
Ngô Bình: “Dì út, tên này cũng rất kiên nhẫn, lại tra được cả địa chỉ của dì, còn đi tố cáo dì là nội gián”.
Dương Thanh Ngâm: “Có lã anh ta biết dì là người ở đâu. Chuyện tố cáo này quả thực khiến dì cũng không hiểu, tại sao anh ta muốn làm như vậy, là để báo thù dì sao?”
Ngô Bình: “Loại người như vậy, bình thường sẽ không làm chuyện vô ích, chắc chẳn bên trong có nguyên do gì khác, quay về cháu sẽ hỏi rõ”.
Đưa Dương Thanh Ngâm đến nhà, Dương Quế Chi lập tức chuẩn bị nấu cơm.
Ngô Bình nói chuyện với Dương Thanh Ngâm một lúc, bên phía Nghiêm Lãnh Thạch đưa tin đến, nói đã tìm được người.
Ngô Bình cơm cũng chẳng ăn đã trực tiếp đi gặp Điền Vĩnh Kiện. Lúc này, trong mộ tào nhà kiểu cũ ở Trung Châu, một thanh niên đang quỳ dưới đất, Nghiêm Lãnh Thạch đứng cách đó không xa, bên cạnh còn có mấy người tùy tùng đi theo.
Ngô Bình đi đến, Nghiêm Lãnh Thạch vội tiến lên: “Chủ nhân, cậu ta chính là Điền Vĩnh Kiện. Tôi đã hỏi rồi, cậu ta nói tố cáo là để báo thù”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng, đi đến trước mặt Điền Vĩnh Kiện. Người này trông cũng khá sáng sủa, chỉ là vẻ mặt không đứng đản, vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện.
Cậu đạp một chân lên người Điền Vĩnh Kiện, Điền Vĩnh Kiện đau đến chảy mồ hôi lạnh, kêu la thảm thiết.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nói đi, tại sao anh lại muốn tố cáo Dương Thanh Ngâm”.
Điền Vĩnh Kiện căn răng: “Tôi chỉ là muốn báo. thù cô ta thôi”.
Ngô Bình lại đá một cước, cú này càng đau hơn, nội lực kích thích thần kinh anh ta, Điền Vĩnh Kiện suýt nữa đã ngất đi, cuối cùng anh ta cũng không chịu đựng nổi, lớn tiếng nói: “Tôi khai, là có người bảo tôi làm như vậy!”