Thần Y Trở Lại

Chương 5896

Quay về thôn, chỉ thấy nhà nào cũng có người chết. Thôn họ Lục có hơn 100 hộ, 37 người trong đó có nam nữ già trẻ bị giết, 40 người bị thương, thương vong nặng nề!

Nhà nào cũng vang lên tiếng rên khóc, Lục Huyền Phong đứng trước cửa mà nước mắt như mưa.

"Ông lão" trước đó bị đứt một tay, trên mặt cũng có một vết đao đẫm máu. Ông ta cố nhịn đau kiểm tra từng nhà.

Ngô Bình cũng không nói gì mà chỉ dốc hết sức chữa trị cho người bị thương.

Sau khi cầm máu cho mọi người, cậu bèn nói với Lục Huyền Phong: "Bác Lục, rõ ràng mục đích của đối phương chính là muốn giết người diệt khẩu. Lần này không thành công thì chắc chản họ sẽ đến tiếp một lân nữa'.

Lục Huyền Phong thở dài: "Đúng vậy. Thôn họ Lục này không thể ở lại được nữa. Nhưng mà, chúng tôi có nhiều người bị thương như vậy, lại già trẻ đều có thì có thể đi đâu?"

Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là vậy đi. Tôi bảo người sắp xếp chỗ ở cho mọi người, sau đó lại nghĩ cách".

Lục Huyền Phong vội vàng nói: "Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu Ngô!"

Sau đó, Ngô Bình gọi điện cho Nghiêm Lãnh Thạch hỏi ông ta có thể tìm được 10 cái trực thăng không vì cậu định vận chuyển mấy chục người đến nơi an toàn. Nghiêm Lãnh Thạch lập tức đồng ý rồi hỏi rõ vị trí.

Nửa tiếng sau, 10 cái trực thăng lần lượt hạ xuống cửa thôn, mọi người xếp hàng leo lên trực thăng rồi được vận chuyển đến cùng một nơi.

Khi chiếc trực thăng cuối cùng hạ xuống, Lục Huyền Phong lại không có leo lên mà chần chờ một lát rồi nói với Ngô Bình: "Cậu Ngô, cậu còn nhớ Thiên Bia mà tôi nói không?”

Ngô Bình gật đầu: "Nhớ”. 

Lục Huyền Phong: "Thế hệ con cháu của nhà họ Lục hầu như đều nghiên cứu Thiên Bia, tiếc là không thu hoạch được gì. Cậu Ngô có ân với nhà chúng tôi, tôi và những trưởng lão trong tộc đã bàn bạc và quyết định tặng nó cho cậu!"

Ngô Bình nói: "Thiên Bia cực kỳ quan trọng với nhà họ Lục, tôi không thể nhận được".

Lục Huyền Phong: "Cậu Ngô đừng từ chối, chúng tôi thật sự muốn tặng nó cho cậu. Nếu không có cậu thì chúng tôi chẳng những không giữ được Thiên Bia, mà cả nhà họ Lục cũng sẽ bị giết sạch".

Ngô Bình thấy ông ta thật lòng muốn tặng bèn nói: "Vậy được rồi".

Lục Huyền Phong dẫn Ngô Bình đến một hộ, mở một cánh cửa ra rồi dẫn Ngô Bình vào.

Sau khi đi được mấy trăm mét đã đến một mảnh đất khá rộng. Chỉ thấy bên trong có một tấm bia đá bằng đồng cao ba mét, được phủ vải đỏ bên ngoài.

Lục Huyền Phong: "Cậu Ngô, cậu có thể tìm người chở nó đi".

Ngô Bình bước tới nhìn thoáng qua rồi vung tay lên, cất nó vào nhẫn trữ vật. 

Lục Huyền Phong ngơ ngác nhìn, cảm khái: "Không ngờ cậu lại có pháp khí trữ vật, đúng là khiến người ta phải hâm mộ”.

Ngô Bình: "Bác Lục, chúng ta đi thôi, trực thăng vẫn đang chờ".

Vì vậy, đám Ngô Bình ngồi chiếc trực thăng cuối cùng đi tới nơi mà Nghiêm Lãnh Thạch đã sắp xếp, đó là một ký túc xá dành cho công nhân của một nhà máy tư nhân. Nơi này có một khu sinh hoạt rộng lớn, vốn có mấy trăm công nhân ở. Sau này, nhà máy ngừng hoạt động, nơi này cũng tạm thời bỏ hoang.

Sau khi sắp xếp cho mọi người xong, Ngô Bình gọi Nghiêm Lãnh Thạch tới nói: "Ông chuẩn bị một chút đồ dùng sinh hoạt hàng ngày rồi tìm vài đầu bếp tới đây".

Nghiêm Lãnh Thạch cũng không hỏi nhiều, chỉ nó âng, chủ nhân yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc cho họ thật tốt".

"Cô Lục, cô tới đây một lát", Ngô Bình gọi Lục Tinh Sương.

Vẻ mặt Lục Tỉnh Sương có chút ngơ ngác, xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta vẫn chưa thể khôi phục lại" được từ trong trận giết chóc đầy máu me kia. 

"Được", Lục Tinh Sương hoàn hồn lại, bị Ngô Bình gọi vào văn phòng bên cạnh.

"Cô Lục, trong khoảng thời gian này, thôn dân nhà họ Lục các cô cứ tạm ở đây đã. Các cô cần gì cứ việc nói với người nơi này, hoặc có thể trực tiếp gọi cho tôi".

Đôi mắt xinh đẹp của Lục Tinh Sương rưng rưng rồi gật đầu thật mạnh: "Anh Ngô, cảm ơn anh rất nhiều. Nếu hôm nay không có anh thì thôn chúng tôi tiêu rồi".

Bình Luận (0)
Comment