Nghiêm Lãnh Thạch: “Con người Long gia này làm việc rất điềm tĩnh, chắc anh ta sẽ không lật mặt ngay mà sẽ tìm phương án để giải quyết”.
Ngô Bình chau mày: “Bá vương quá thời như anh ta có tư cách gì mà hoa tay múa chân với chúng ta?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Thực lực và năng lực của người này đều rất mạnh, hơn nữa, mặt dù anh ta không có mặt ở Trung Châu nhưng luôn lấy đủ phần của mình”.
Ngô Bình: “Hiện giờ người này đang làm gì ở 'Thần Kinh?”
“Hình như anh ta đã đu bám được một nhân vật lớn ở Thần Kinh, đang làm việc dưới trướng”. Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Vì vậy vẫn phải nể mặt người này”.
Ngô Bình cười khẩy: “Muốn tôi nể mặt thì phải xem anh ta có bản lĩnh hay không”.
Nghiêm Lãnh Thạch cười khổ, ông ta biết thân phận của Ngô Bình, vị trí đệ tử tinh anh của Liên Sơn Tông không thua kém gì trưởng lão nòng cốt, đúng là cậu không cần phải quá coi trọng Long gia.
Có điều ông ta vẫn nói: “Cậu chủ có thể nhìn ở một góc độ khác”.
Ngô Bình: “Góc độ nào?”
Nghiêm Lãnh Thạch chậm rãi nói: “Thu phục người này”.
Ngô Bình cười, nói: “Tại sao phải thu phục anh ta?"
Nghiêm Lãnh Thạch: “Năng lực của người này rất mạnh, là một trong số rất ít người mà tôi nể phục, tâm trí của cậu chủ nên tập trung vào việc tu hành, còn chuyện ở thế tục thì nên giao cho một người khác quản lý, tôi thấy người này thích hợp”.
Ngô Bình bất chợt thấy hứng thú: “Hiếm khi có người có thể khiến cho Nghiêm Lãnh Thạch ông sùng bái như thế”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Thật ra người này là người có tình, có lòng nghĩa hiệp. Năm xưa vì cứu vợ con của anh em mình, anh ta đã bị người ta chặt đứt ngón tay, nhổ hết răng nhưng anh ta vẫn không chịu nói ra tung tích của vợ con của anh em mình. Hơn nữa, người này còn rất có hiếu, mỗi sáng việc đầu tiên phải làm là đến hỏi thăm bố mẹ”.
Ngô Bình vuốt cằm: “Người này thú vị đấy, ngoài việc tìm nhân vật lớn trong triều làm chỗ dựa ra, anh ta còn chỗ dựa nào khác không?”
“Chắc là hết rồi, nếu như có thì chắc anh ta đã có sự nghiệp riêng của mình rồi”. Nghiêm Lãnh Thạch nói.
Ngô Bình: “Ừ, để tôi qua gặp vị Long gia này xem thử”.
Hội quán Tứ Hải, Trung Châu.
Trước đây, hội quán Tứ Hải là chỗ thương nhân các nơi đến liên lạc và uống trà, sau này dần dần phát triển thành nơi uống rượu, nghe kịch, vô cùng náo nhiệt. Có điều, hôm nay hội quán Tứ Hải rất yên tĩnh, chỉ có hai mươi mấy người ngồi ở dưới, trong đó bao gồm cả Long gia.
Long gia tên là Liễu Kim Long, anh ta vừa uống trà vừa nói chuyện cười đùa với những người xung quanh. Lúc này, hai người họ bước vào, Ngô Bình đi phía trước, Nghiêm Lãnh Thạch đi phía sau sát bên trái cậu, cách cậu chừng năm bước chân. Nghiêm Lãnh Thạch đi theo Ngô Bình rất nhịp nhàng, Ngô Bình nhấc chân trái thì anh ta hạ chân phải, Ngô Bình nhấc chân phải thì anh ta lại hạ chân trái.
Liễu Kim Long thấy hai người họ đến thì hơi nheo mắt. Anh ta vừa nhìn là đã nhận ra Nghiêm Lãnh Thạch chỉ là tùy tùng bên cạnh Ngô Bình. Rốt cuộc người thanh niên này có lai lịch thế nào mà có thể khiến Nghiêm Lãnh Thạch nhận làm ông chủ?
Liễu Kim Long không đứng dậy mà chỉ cười, chắp tay chào: “Anh Nghiêm, mau giới thiệu cho tôi đi nào”.