Lâu An Dân cười mếu dám không đồng ý sao? Thủ đoạn của người đó quá thần kỳ, anh ta muốn tôi đau bụng là tôi đau bụng, muốn con trai tôi đau thì con trai tôi đau, chẳng khác gì thần tiên, vì vậy tôi không dám đắc tội anh ta mà hoàn toàn nghe theo sự dặn dò của anh ta”.
Ngô Bình: “Anh ta có nói lý do muốn ông đào. núi, làm nhà gì không?”
Lâu An Dân: “Không có nói, anh ta chỉ bảo tôi làm việc, anh ta còn nói nếu tôi ngoan ngoãn nghe lời thì đến lúc đó sẽ tặng tôi một viên đan dược, giúp tôi trường sinh bất lão”.
Ngô Bình cười khẩy: “Những lời đó mà ông cũng tin sao? Sau khi ông giúp anh ta làm xong chuyện thì sẽ không còn giá trị sử dụng gì nữa, anh †a sẽ không tặng đan dược cho người không còn giá trị sử dụng.
Lâu An Dân thở dài: “Tôi cũng biết, nhưng biết thì đã sao? Tôi không thể phản kháng, chỉ có thể nghe lời anh ta”.
Sau đó ông ta hỏi: “Công tử, rốt cuộc cậu là ai? Có phải cậu lợi hại hơn anh ta không?”
Nghiêm Lãnh Thạch cười lạnh lùng: “So với công tử của chúng tôi thì người đó chỉ là một con bọ, không đáng nhắc đến”.
Lâu An Dân thở phào, nói: “Vậy thì tốt”.
Ngô Bình tiếp tục hỏi ông ta: “Ông chỉ gặp mình anh ta thôi sao?”
Lâu An Dân: “Ừm, chắc không chỉ có một người, có một lần, khi tôi đang nói chuyện với anh ta thì có một người nữa xuất hiện, nhưng tôi không nhìn rõ mặt”.
Ngô Bình: “Người đó chết thì nhất định người kia sẽ tìm đến ông. Tối nay tôi đến nhà ông”.
Lâu An Dân tái mặt: “Công tử, chắc người đó không báo thù tôi đấy chứ?”
Ngô Bình: “Chuyện này không liên quan gì đến ông, có điều ông hãy gọi cho công nhân trước, bảo họ tạm dừng thi công”.
“Được, tôi sẽ gọi ngay”.
Mấy người họ ăn qua loa cho xong bữa rồi Lâu An Dân quay về lại nhà mình.
Sau khi Lâu An Dân thì Nghiêm Lãnh Thạch nói: “Cậu chủ, đối phương có lai lịch thế nào?”
“Kẻ trộm mệnh”. Ngô Bình nói “Hơn nữa không chỉ có một người”.
Nghiêm Lãnh Thạch cũng chưa từng nghe nói đến kẻ trộm mệnh nên hỏi: “Cậu chủ thực lực của kẻ trộm mệnh mạnh không?”
Ngô Bình: “Kẻ trộm mệnh là một tổ chức rời rạc, thường sẽ có hai ba người hợp lại một nhóm, tôi đoán người còn lại là đồng bọn với người chết đớ'.
“Cậu chủ, người chết đó có tu vi gì?”
Ngô Bình: “Người đó có thần anh, là thần thông tầng sáu”,
Nghiêm Lãnh Thạch tái mặt, lẩm bẩm: “Thần thông tầng sáu”.
Ngô Bình hừm lên, nói: “Thần thông tầng sáu thì đã sao? Chẳng phải cũng bị tối giết rồi đấy sao?”
Cậu lấy đao xương Thiên Tai ra, nói: “Thanh đao này rất kỳ lạ, có thể khiến thời gian chậm lại, còn tôi thì lại không bị ảnh hưởng. Có nó thì đừng nói gì đến thần thông tầng sáu, dù là thần thông tầng mười thì cũng vẫn giết được”.
Nghiêm Lãnh Thạch tò mò nhìn đao xương chăm chằm, lẩm bẩm: “Không ngờ thế giới lại có bảo đao như thế, lợi hại thật”.
Ngô Bình: “Ông Nghiêm, chắc ông cũng biết đôi chút về sơn mạch bị đào đó nhỉ?”
Nghiêm Lãnh Thạch: “Mặc dù tôi không rành phong thủy nhưng cũng biết chỗ đó là chỗ có long mạch của Trung Châu, theo lý mà nói, nếu như không phải có nhân vật lớn nào đó lên tiếng thì không ai dám đào chỗ này đâu”.
Ngô Bình chau mày: “Ý ông là Lâu An Dân chỉ là một trong số đó, chắc kẻ trộm mệnh còn liên quan đến một nhân vật lớn nào đó nữa nhỉ?”
Nghiêm Lãnh Thạch gật đầu: “Chắc chăn là vậy rồi”.
Ngô Bình: “Tối nay bắt được người đó thì tôi sẽ hỏi kỹ”.
Nghiêm Lãnh Thạch: “Nhất định cậu chủ phải cẩn thận, người chết đó là thần thông tầng sáu, chắc là tên còn lại cũng không yếu hơn, hơn nữa, không chừng anh ta còn có đồng bọn”.