Tuy Ngọc Phi Hồng không cầu mong gì, nhưng Ngô Bình vẫn áy náy trong lòng, dù sao đã ngủ với người ta, cũng không thể không tỏ vẻ gì, cậu ngẫm nghĩ, bèn lấy một miếng ngọc bội hình rồng đưa cho Ngọc Phi Hồng. Miếng ngọc bội này cậu tìm được trên người kẻ đoạt mệnh, là một món bảo bối, so với ngọc bội được đấu giá còn trân quý hơn gấp. nghìn lần.
Cậu đưa ngọc bội cho Ngọc Phi Hồng, rồi đưa cho cô một viên Luyện Hình Linh Chú Đan cấp năm, nói: “Mấy thứ này cô cứ nhận đi. Đây là điện thoại của tôi, sau này cô có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ gọi cho tôi”.
Ngủ với vợ người khác, cậu cũng ngại gặp mặt Lâu An Dân, mặc quần áo xong rồi mau chóng rời đi.
Ngô Bình rời đi không bao lâu thì Lâu An Dân đã đi vào, ông ta kích động hỏi: “Hồng Hồng, thành công không?”
Ngọc Phi Hồng khẽ gật đầu, Lâu An Dân vui mừng, ông ta bỗng quỳ bịch xuống đất.
Ngọc Phi Hồng giật mình: “Chồng à, anh làm gì vậy?”
Lâu An Dân nghiêm mặt nói: “Hồng hồng, sau này anh sẽ không còn là chồng em nữa, em cũng không còn là vợ anh nữa. Em là người phụ nữ mà cậu Ngô đã lâm hạnh, sau này chính là khách quý. nhà họ Lâu anh!”
Ngọc Phi Hồng ngây ngốc, cô ta không ngờ Lâu An Dân lại ra quyết định như vậy, trong lòng cô ta phức tạp không thôi, cũng không biết là vui hay bưồn.
Lâu An Dân nói: “Nếu mang thai đứa nhỏ, đứa nhỏ sinh ra sẽ mang họ Ngô!”
Ngọc Hồng Phi nặng nề thở dài: “Anh hà tất phải làm như vậy? Cho dù không có đứa nhỏ, chúng †a vẫn sống qua ngày như vậy thôi”.
Lâu An Dân läc đầu: “Không giống! Cả đời này tuy trong mệnh anh không có con, nhưng anh vẫn có thể thong dong một đời. Chỉ là thong dong thì cũng chỉ thong dong thoải mái, nhưng anh không thể sống lâu. Sau này thì khác rồi, có quan hệ giữa em và cậu Ngô, anh còn sợ sau này không được sống lâu sao?”
Ngọc Hồng Phi bất giác cười khổ, mãi đến lúc. này cô ta mới hiểu rõ ý định của Lâu An Dân. Nhưng trong lòng cô ta cũng chua xót một hồi, sau này cậu Ngô còn nhớ đến cô không?
Ngô Bình không về thẳng khách sạn mà trực tiếp quay về sơn trang Hoàng Long. Chuyên ra buổi tối khiến cậu rất buồn phiền, không tu luyện ngay mà hơn nửa đêm nhảy xuống sông bơi lội.
Nói là bơi lội, nhưng tu sĩ như cậu thì ở dưới nước hay trên mặt đất thì không có gì khác biệt, chỉ nhìn thấy một làn sóng nước giữa lòng sông, trong chớp mắt đã kéo dài nghìn mét, sau đó nổi lên sóng lớn.
Ngô Bình tiến lên một đoạn giữa lòng sông thì chạm phải một bóng đen, tâm trạng cậu đang buồn bực, cũng mặc kệ không hỏi mà lao lên.
Tiếng động vang vọng, thứ bị va chạm thét lên một tiếng thê thảm rồi ngất đi, vụ nổ xảy ra ở Giang Nam, một con giao long dài mấy chục mét bay lên.
Bị va chạm, tâm tình Ngô Bình cũng tốt hơn chút. Cậu bay lên không trung nhìn, hóa ra thứ mình va chạm là một con giao long màu trắng đã ngất đi.
Giao là một giai đoạn chuyển tiếp giữa rắn và rồng, được gọi là giao long. Tuy nói gia long không bằng rồng thật, nhưng cũng là chúa tể trong Thủy Tộc, cậu không ngờ sẽ gặp một con giao ở đây, lại còn khiến nó ngất đi nữa.
Cậu có phần bất ngờ, bèn đưa giao long lên bờ, khẽ vỗ vào đầu nó.
Qua mấy phút, giao long chậm rãi mở mắt, khi nó nhìn thấy Ngô Bình ở trước mặt thì lập tức thét lên một tiếng kỳ lạ, nói bằng tiếng người, cầu xin: “Thượng tiên tha mạng, đừng giết tôi đây!”
Ngô Bình cảm thấy buồn cười nói: “Tôi nói giết lúc nào chứ?”
Giao long sững sờ một lát: “Thượng tiên không giết tôi, vậy tại sao đánh ngất tôi?”
Ngô Bình có chút ngượng ngùng, nói: “Vừa nấy. tôi bơi lội dưới sông, không nghĩ lại khiến anh ngất đi”.
Giao long thở dài một tiếng: “Dọa chết cục cưng rồi, thì ra thượng tiên không muốn giết tôi, vậy là tốt rồi!”
Ngô Bình: “Nghe ý anh thì lúc nấy có tu sĩ nhân loại đuổi giết anh sao?”