Ngô Bình: “Có thể mua những tảng đá này ở đâu?”
Liễu Kim Long cười nói: “Cậu muốn đi mua luôn sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Tuy hơi mắc một chút nhưng có thể tự mình chọn”.
Liễu Kim Long: “Ở gần núi hoang có một trấn, tên là trấn Hoang Sơn, trên trấn có người bán đá này".
Ngô Bình: “Có lẽ có rất nhiều người thu mua đúng chứ?”
Liễu Kim Long gật đầu: “Không sao. Một tảng đá vừa ra khỏi núi hoang, về cơ bản thì hôm đó đã được bán rồi, hơn nữa người thu mua đa phần đều là nhà giàu có hoặc người tu hành”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tìm người vào núi khai thác, có phát sinh chi phí ngoài thêm không?”
“Đương nhiên có”. Liễu Kim Long nói: “Lên núi phải có giấy phép khai thác, chỉ phí giấy phép cho một người là một triệu năm trăm nghìn, có hiệu lực ba tháng. Khoản phí này cũng phải do chúng tôi bỏ ra. Còn có, tỷ lệ tử vong của những người khai thác này rất cao. Mỗi lần bọn họ lên núi có thể kiên trì được chừng mười ngày, tỷ lệ tử vong hơn mười phần trăm".
Ngô Bình: “Tỷ lệ tử vong cao như vậy, rốt cuộc lên núi có gì nguy hiểm?”
Liễu Kim Long: “Nghe nói là một loại dã thú ăn thịt ngươi, gặp phải chắc chẳn sẽ chết”.
Ngô Bình nhíu mày: “Chỉ vì năm mươi nghìn mỗi tháng mà có vài người đã mất mạng”.
Liễu Kim Long: “Những người này đều là người nghèo khổ, bọn họ nghèo cùng cực rồi. Đối với bọn họ mà nó, cái nghèo còn đáng sợ hơn cả cái chết. Lại nói, một khi bọn họ có thể tìm được đá thì có thể trực tiếp thoát nghèo. Tôi nghe nói, có không ít người may mắn, đi một lần là đã có được cả chục triệu rồi, về sau có thể thoát nghèo trở nên giàu có”.
Ngô Bình: “Sau khi buổi đấu giá này kết thúc, chúng ta đi đến núi hoang xem thử”.
Liễu Kim Long: “Được”.
Ba giờ rưỡi chiều, tại hội quán Giang Nam.
Buổi đấu giá đã sắp xếp xong trước một ngày, bởi vì người tham gia đấu giá không quá nhiều nên
buổi đấu giá được tổ chức trong mộ không lớn lắm.
Ngô Bình ngồi giữa đám người, mỹ nữ chủ trì trên sân khấu nói đơn giản vài câu, buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Bên phía tay trái cậu là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, trông rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan, da dẻ trằng mịn như tuyết, còn có cả cup E, khiến người ta có ấn tượng mạnh đến thị giác.
Cô gái căng thẳng nhìn lên sân khấu, bên cạnh cô ấy là một người phụ nữ chừng bốn mươi, người phụ nữ cũng hồi hộp năm tay cô gái. Trông dáng vẻ có lẽ là hai mẹ con.
Buổi đấu giá bắt đầu, người chủ trì nói: “Hiện tại được bán đấu giá là hai viên đan dược thượng thượng phẩm cấp bốn, Luyện Hình Linh Chú Đan, giá khởi điểm hai mươi tỷ, mỗi lần tăng giá ít nhất một tỷ”.
Cô gái vô cùng sốt sng, cô ấy lập tức giơ bảng trong tay, báo giá lần thứ nhất.
“Hai mươi tỷ...” Thế nhưng, ngay sau đó đã có người ra giá hai mươi mốt tỷ, hơn nữa giá cả mau chóng tăng lên đến ba mươi tỷ.
Sắc mặt cô gái có chút tuyệt vọng, cô ấy nói với người phụ nữ: “Mẹ, chúng ta có thể dùng nhiều nhất là ba mươi tỷ, xem ra không thể mua được rồi”.
Người phụ nữ khóc nói: “Tại sao không bán riêng chứ? Cứ phải bán hai viên cùng lượt, không có đan dược, bố con không sống qua được tháng này”.
Ngô Bình chợt động lòng, bèn vẫy tay với Liễu Kim Long cách đó không xa.
Liễu Kim Long lập tức đi đến, khom người hỏi: “Cậu có gì dặn dò”.
Ngô Bình: “Đan dược tiếp theo, chia ra đấu giá, mỗi lần đấu giá một viên”.
Liễu Kim Long có chút bất ngờ, ông ta nhìn sang hai mẹ con bên cạnh, nói: “Vâng, tôi lập tức đi sắp xếp”.
Hai mẹ con này nghe thấy lời của Ngô Bình thì đều ngây người, sau đó vẻ mặt vui mừng, cô gái kia nói: “Anh này, thật sự rất cám ơn anh”.
Ngô Bình cười nói: “Không cần khách sáo. Lúc trước phải bán đấu giá chung là vì tiện lợi, không ngờ sẽ ảnh hưởng đến hai người, xin lỗi”.