Chu Ngạo Quân cười nói: “Món đồ này mà rơi vào tay người ngoài hoặc nhà họ cố chấp giữ lấy nó thì sẽ lãng phí giá trị của nó, tôi muốn gặp nó lại cho anh”.
Ngô Bình sửng sốt, cậu nhìn chằm chằm Chu Ngạo Quân, hỏi: “Cô có biết giá trị của Ất Mục Thần Nhục không?”
Chu Ngạo Quân: “Cho dù nó quý giá thế nào, cũng chỉ có đến tay anh mới có thể phát huy được giá trị”
Ngô Bình im lặng, vài giây sau mới nói: “Món đồ này rất quan trọng, cô và bố cô tốt nhất suy nghĩ cho kỹ”.
Chu Ngạo Quân nói: “Mặc dù trước đây không biết nó rất quý giá nhưng bây giờ tôi vẫn muốn tặng cho anh”.
Ngô Bình nói: “Bảo vật này có thể luyện chế một loại đan dược cực hiếm tên là thần đan Thiên Ất. Thần đan Thiên Ất có thể thay đổi thể chất của con người, làm cho một người bình thường trở thành thiên tài. Nếu người như cô Chu sử dụng nó thì sẽ có thể có được thiên phú tu hành cấp Thiên Kiêu”.
Trái tim Chu Ngạo Quân run lên: “Thế mà lại có tác dụng thần kỳ thế à”.
Ngô Bình: “Tôi sẽ không lấy không công đồ của cô, sau khi luyện xong, tôi sẽ tặng cô một viên thần đan Thiên Ất".
Chu Ngạo Quân mừng rỡ nói: “Cảm ơn anh”.
Ngô Bình xua tay: “Cô đừng khách sáo thế, tôi không trách cô chuyện trước kia”.
Chu Ngạo Quân thở phào nói: “Nhưng chuyện đó đúng thật là bố tôi không đúng”.
Ngô Bình: “Đừng nói cho ai biết chuyện tôi tặng cho thần đan Thiên Ất, kể cả bố cô”.
Chu Ngạo Quân sửng sốt: “Ngay cả bố cũng không được nói sao?”
Ngô Bình: “Trừ khi cô muốn tặng thần đan Thiên Ất cho ông ta, nếu không thì đừng nói”.
Chu Ngạo Quân khẽ gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Ngô Bình: “Cho dù loại thần đan này xuất hiện ở Tiên Giới cũng sẽ có người đánh cắp nó. Nếu người trong tộc của cô biết đến sự tồn tại của nó, chắc chăn sẽ nghĩ cách để đoạt lấy nó, đến lúc đó cô sẽ gặp nguy hiểm”.
Chu Ngạo Quân nói: “Tôi biết lợi và hại trong đó. Công tử, bao giờ anh có thể luyện chế nó?”
Ngô Bình nói: “Cứ đợi đi, đan dược này khó luyện chế, tốt nhất để sau khi tôi đột phá cảnh giới Bí Thiên mới luyện chế được, như thế sẽ chắc chăn
hơn". Chu Ngạo Quân: “Ừ, tôi đợi vậy”.
Chu Ngạo Quân đến rồi, Ngô Bình cũng không muốn tiếp đãi không ân cần, bảo người mang không ít đồ ăn vặt và trái cây lên để cô ta thưởng thức. Hai người nói chuyện một lúc, Tân Cự Phong gọi điện đến, anh ta lo lắng hỏi: “Đại sư huynh có rảnh không? Bên Giang Nam xảy ra chuyện khẩn cấp rồi”.
Ngô Bình: “Chuyện gì thế, nói đi”.
Tân Cự Phong: “Tôi vừa nhận được tin, xảy ra một vụ án mạng ở “Thôn Ngũ Đinh” phía tây bắc của Giang Nam. Khi cảnh sát địa phương đến, họ phát hiện một gia đình gồm ba mươi bảy người đã Ỉ không phân biệt nam nữ già trẻ con. Hung thủ là cao thủ Đông Doanh, ninja sáu sao. Hiện giờ, cảnh sát và đội cơ động địa phương đã hành động, nhưng đối phương rất mạnh, đã có hàng chục người bị cao thủ Đông Doanh chém chết”.
“Hiện giờ cao thủ Đông Doanh đó đang chạy trốn về phía bắc, sắp đi vào khu vực Giang Bắc. Tình hình hiện giờ rất cấp bách, cấp trên yêu cầu tất cả các quan chức, võ tướng ở gần đó ra sức ngăn chặn, giết người này bằng mọi cách. Hoàng đế bệ hạ ban chiếu chỉ, ai có thể giết người này thì sẽ thưởng một huân chương Thần Long cho người đó”.
Ngô Bình nói: “Tôi biết rồi”.
Sau khi cúp điện thoại, cậu nói với Chu Ngạo Quân: “Giang Bắc là địa bàn của nhà họ Chu cô, bây giờ có một ninja sáu sao Đông Doanh sắp đi vào Giang Bắc, tôi cần người của các cô báo lại vị trí cho tôi, tôi muốn giết người này”.
Chu Ngạo Quân ngạc nhiên: “Thực lực của ninja sáu sao rất mạnh, anh cần trợ giúp không?”
Ngô Bình: “Không cần, một mình tôi là đủ”.
“Được, tôi lập tức đi báo cho bố”.
Nhà họ Chu là một đại tộc ở Giang Bắc nên việc lần ra dấu vết của một người không khó, chưa đầy năm phút sau, Chu Ngạo Quân nhận được tin báo: “Đã tìm được tung tích của đối phương, người đó đang ở trên một du thuyền của Giang Bắc, cải trang thành du khách”.
Ngô Bình cảm thấy hứng thú: “Tu vi của đối phương cao như thế, sao nhà họ Chu các cô lại phát hiện được?”
Chu Ngạo Quân cười nói: “Không ít bang phái bên dưới đều nghe theo nhà họ Chu, bảo họ tra một người không khó, huống gì người này là người Đông Doanh, vừa nhìn là có thể nhận ra ngay”.