Ngô Bình: “Cũng không hẳn, vẫn đang làm kiểm tra”.
Cậu Lâm gật đầu: “Nể mặt cậu Ngô, tôi có thể không giết bọn họ”.
Mấy người kia vui mừng, vội vàng chắp tay dập đầu.
Ngô Bình thấy cậu Lâm này cũng biết đối nhân xử thế, bèn nói: “Cảm ơn cậu Lâm đã nể mặt tôi. Nhưng mấy người này, e rằng cũng phải được thẩm tra”.
Cậu Lâm giật mình trong lòng: “Sao cậu Ngô lại nói như vậy?
Ngô Bình nhìn một người trong đó, lạnh lùng nói: “Tôi có lòng muốn cứu các anh, nhưng các anh phải nói thật!”
Cậu biết rất rõ, ai ai cũng là nhân tài trong học viện quân sự, mà cậu Lâm lại có khí thế như vậy, dù bọn họ không thể đoán ra được lai lịch của cậu ta cũng không nên đánh cậu Lâm bị thương, chắc chắn có nguyên do gì đó!
Sắc mặt bọn họ thay đổi, nhưng vẫn cứng miệng, nói: “Cậu Ngô, chúng tôi không nói dối, chỉ vì nói chuyện không hiểu nhau nên mới có xung đột...”
Ngô Bình lắc đầu, nói: “Cậu Lâm, cho người của cậu thẩm tra đi”.
Cậu Lâm gật đầu, bảo Hồ Vĩ dẫn người xuống, tìm một nơi hỏi cho rõ ràng.
Sau khi bọn họ rời đi, cậu Lâm tự mình giới thiệu, cậu ta tên Lâm Kiếm Phong, con trai duy nhất của Lâm Tướng, năm nay mười tám, cũng mới thi đậu đại học Thần Kinh.
“Cậu Ngô, vết thương trên người tôi không sao chứ, tôi cứ cảm thấy hơi choáng”. Cậu ta hỏi.
Ngô Bình: “Vấn đề không lớn, lát nữa tôi sẽ giúp cậu Lâm chữa trị”.
Lâm Kiếm Phong vui mừng, nói: “Nếu không phải gặp được cậu Ngô thì hôm nay nói không chừng tôi đã mất mạng ở đây rồi”.
Ngô Bình: “Bên quản gia Hồ có lẽ sẽ có kết quả ngay thôi”.
Quả nhiên, chưa đến năm phút, quản gia Hồ mặt mũi nặng nề đi đến, thấp giọng nói bên tai Lâm Kiếm Phong: “Cậu
chủ, chuyện này quả nhiên có người sắp xếp. Tình hình cụ thể, phải điều tra kỹ mới biết rõ được”.
Lâm Kiếm Phong nheo mắt, nói: “Cậu Ngô dự liệu như thần, phía sau chuyện này quả nhiên có người sai khiến!”
Ngô Bình cũng không muốn can thiệp quá sâu, bèn nói: “Nếu muốn tra thì sẽ tra ra được thôi”.
Lâm Kiếm Phong: “Nhóm cậu Ngô cũng đến đây chơi sao?”
Ngô Bình cười nói: “Chưa từng đến Thạch Hải Tử, nên đến xem thử”.
Lâm Kiếm Phong nói: “Vậy thì thuê một phòng bao, mọi người cùng chơi”. Sau đó ánh mắt cậu ta nhìn sang mấy người Diệp Ngưng Băng.
Ngô Bình chỉ giới thiếu Diệp Nghiên Băng, nói là bạn của mình, mấy người còn lại thì lướt qua một câu. Hạ Dã Thiên còn muốn nói mấy câu với Lâm Kiếm Phong nhưng không tìm được cơ hội.
Bọn họ đổi phòng bao, Ngô Bình lại đả thông kinh mạch cho Lâm Kiếm Phong. Cậu hiểu rất rõ thân thể người, Lâm Kiếm Phong cảm thấy khỏe hơn nhiều, đầu óc cũng không còn choáng nữa.
Kết thúc chữa trị, Lâm Kiếm Phong cười nói: “Cậu Ngô là đệ tử Liên Sơn Tông, có thể kể cho tôi tình cảnh ở Tiên Giới được không?”
Ngô Bình cười nói: “Thật hổ thẹn, thật ra tôi cũng chưa từng đến Tiên Giới. Nhưng tôi có quen biết một vài người bạn ở Tiên Giới, cũng nghe bọn họ nói đôi chút”. Sau đó cậu nói đơn giản một vài tình hình mà cậu biết.
Lâm Kiếm Phong nghe xong thì rất kích động, nói: “Đáng tiếc, tư chất tôi bình thường, không thể tu luyện, nếu không cũng muốn trở thành một tu sĩ!"
Ngô Bình sớm đã phát hiện ra, Lâm Kiếm Phong này. không có tu vi, nhưng từ nhỏ đã dùng không ít linh đan dược diệu, vì vậy thể chất rất tốt. Nếu không vết thương sau gáy nặng như vậy thì cậu ta đã chết sớm rồi, muốn cứu cũng không cứu được.
Ngô Bình: “Thật ra tư chất cũng có thể thay đổi được”.
Ánh mắt Lâm Kiếm Phong sáng rực: “Có thể thay đổi sao?”