Ngô Bình không biến sắc, hỏi: “Cậu Lâm biết lai lịch ấn này không?”
Lâm Kiếm Phong cười nó a năm trước, một nông dân đào được từ trên núi. Lúc đó, ngoài ấn nhỏ còn có những thứ khác. Nhưng cha tôi chỉ được chiếc ấn vuông này”.
Ngô Bình nói:” Tuy tôi không biết lai lịch ấn này thế nào, nhưng quả thực nó rất bất phàm”.
Lâm Kiếm Phong vui mừng, nói: “Chỉ cần có thể đổi được một viên đan dược thì đều đáng cả!”
Dù ấn này có đáng tiền hơn nữa thì nhà họ Lâm cũng sẽ không bán nó đi, chỉ có thể giữ mãi như vậy. So ra mà nói, Kim Phong Ngọc Lộ Đan đối với Lâm Kiếm Phong còn đáng giá hơn nhiều.
Ngô Bình: “Chỉ đổi một viên đan dược thì cậu Lâm chịu thiệt rồi. Như vậy đi, đợi sau này tôi luyện chế được Thiên Kiêu Đan thì sẽ đưa cậu Lâm một viên”.
Lâm Kiếm Phong vui mừng: “Cậu Ngô, cậu thật sự cho tôi một viên Thiên Kiêu Đan sao?”
Ngô Bình cười nói: “Cậu đã nói rồi, đồ vật đáng giá bao nhiêu tiền, tôi cứ nói là được”.
Lâm Kiếm Phong vô cùng cảm động, thật ra cậu ta có thể có được một viên Kim Phong Ngọc Lộ Đan là đã thỏa mãn rồi, nhưng Ngô Bình còn muốn tặng cậu ta một viên Thiên Kiêu Đan quý giá hơn nữal
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Chẳng trách mọi người đều thích làm bạn với thầy luyện đan, quả nhiên có lý”.
Lâm Kiếm Phong: “Cậu Ngô, sắp đến giờ cơm tối rồi, cậu nhất định phải ở lại, chúng ta uống vài ly"
Ngô Bình nói: “Cậu Lâm, đổi hôm khác vậy. Tối nay tôi có hẹn rồi”.
Lâm Kiếm Phong cũng không miễn cưỡng, cười nói: “Vậy được. Chúng ta cũng cùng trường, sau này sẽ thường xuyên gặp mặt”.
Để lại một viên đan dược, không lâu sau Ngô Bình cũng tạm biệt.
Rời khỏi Tướng Phủ, Diệp Ngưng Băng nói: “Cậu có hẹn vậy thì tôi không làm phiền nữa”.
Ngô Bình: “Vậy được”. Sau khi tạm biệt Diệp Ngưng Băng, cậu đến chỗ đã hẹn trước với Lam Chỉ Ngư, một nhà hàng có vị trí khá hẻo lánh. Lam Chỉ Ngư đã đặt trước phòng bao, năm trên một căn nhà trúc, căn nhà nằm bên một con suối, xung quanh rất yên tĩnh.
Lam Chỉ Như vẫn chưa đến, Ngô Bình lấy ấn nhỏ kia ra nghiên cứu. Theo kinh nghiệm của cậu, ấn nhỏ này có lẽ là một loại pháp khí trấn áp, nhưng tác dụng cụ thể thế nào thì cậu vẫn không hiểu rõ lắm.
Bỗng nhiên, ánh mắt cậu chợt lạnh, mau chóng cất ấn nhỏ.
Mấy phút sau, có người đi lên nhà trúc, ngồi đối diện cậu.
Ngô Bình biết người mới đến này, đây là một ông lão, chính là trưởng lão của Thiên Trần Giáo kia, Minh Duệ.
Mới đầu, Minh Duệ mời cậu gia nhập Thiên Trần Giáo, còn nói bảy ngày sau lại đến gặp cậu. Nhưng không biết tại sao, đến tận bây giờ cậu mới gặp lại ông ta.
Ngô Bình cười nói: “Minh trưởng lão tìm tôi có chuyện?”
Minh Duệ không khách khí nâng ly trên bàn, rót cho mình một ly nước rồi nói: “Lúc trước trông giáo có xảy ra vài chuyện, tôi quay về xử lý, mãi đến hôm qua mới quay về thế tục, để cậu đợi lâu rồi!”
Ngô Bình: “Minh trưởng lão, tôi đã gia nhập Liên Sơn Tông, sợ rằng không thể gia nhập vào quý giáo rồi.
Minh Duệ cười ha ha: “Chỉ là Liên Sơn Tông mà thôi, không đáng nhắc đến! Tôi nghe nói cậu còn lĩnh ngộ được cả chuông Thái Thượng, tư chất như vậy thì nên đến Thiên Trần Giáo tôi phát triển. Liên Sơn Tông đối với cậu mà nói, chỉ là một cái hồ cạn nước, không nuôi nổi một con rồng như cậu!”
Ngô Bình bèn lấy ngọc phù hình kiếm ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nói: “Tôi từ chối Minh trưởng lão, còn có nguyên nhân khác”.
Nhìn thấy ngọc phù hình kiếm, Minh Duệ ngây người, lầm bầm nói: “Chí Tôn Kiếm Đường?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi đã lĩnh ngộ được thứ trên vách tường có khắc tranh, nên bây giờ đã là đệ tử của Chí Tôn Kiếm Đường rồi”.
So với Chí Tôn Kiếm Đường, quả thực Thiên Trần Giáo không là gì cả, Minh Duệ bỗng chốc không biết phải nói gì, ông ta thở dài, giọng điệu vô cùng tiếc nuối: “Thiên Trần Giáo không thể có được cậu, đúng là tổn thất lớn!”
Ngô Bình: “Thiên hạ có vô số nhân tài, Thiên Trần Giáo nhất định có thể tìm được đệ tử xuất sắc hơn".